Giả Kim Hội Trà Lân Thành.
Phòng Hội Trưỡng...
Lê Tư Thành cặm cụi viết một bản thông tin cá nhân chi tiết nhất có thể theo yêu cầu của hội trưỡng.
Tài năng chém gió trong truyền thuyết được hắn vác ra sử dụng sau cho câu truyện của bản thân hoang đường nhất, quái dị nhất và thật nhất...
Tên này đã được Ngọc Anh cung cấp cho cả khối thức ăn, và không phụ lại sự nhiệt tình của cô nàng, đến cả cọng rau hắn cũng không để lại.
“Xong rồi nha bà cô.” Hắn đặt tờ báo cáo trên bàn hội trưỡng.
Hội trưỡng xem qua một vòng rồi nhìn đi nhìn lại hắn.
“Nhiêu đây thôi hả ?”
“Chỉ có nhiêu đó thôi đó, cô đòi hỏi gì thêm ở một đứa vô gia cư ?”
“Sao tên sư phụ của ngươi không ghi vào hả ?”
“Lão có nói đâu mà biết.”
“Thế giờ lão ấy đâu ?”
“Tạch rồi, ghi rõ ràng trong đó rồi đó.”
“Mày đùa tao hả, một tên Thần Sư sở hữu Bán Thần Bảo nói chết là chết à ? Chuyện này ai mà tin nổi.”
“Không tin cũng phải tin, cô không có mặt lúc đó nên không tin là phải.”
“Thông tin bảo khí sao không ghi vào hả ?”
“Không thích. Sư phụ bảo chỉ những trường hợp bất khả kháng mới lấy nó ra.”
“Được thôi, tạm tin mày.” Cô nàng khó chịu thở ra một hơi, thằng khứa này chém gió cũng mãnh liệt thật đó, toàn chuyện hoang đường, cái thông tin cũng chả ra gì.
“Theo tao.” Cô nàng mở cửa dẫn theo 2 đứa Tư Thành xuống tầng 3.
Đã gần 10 giờ đêm, giả kim hội cũng vắng vẻ hơn nhiều...
Cô nàng dẫn hắn vào một gian phòng trong cuối cùng của dãy hành lang phía tây, nơi đây ít người đến nhất và ít bị chú ý nhất.
Mở cửa vào phòng đã thấy Lý Đạo Tái ở trong đấy.
Căn phòng rộng 100 mét vuông, trần cao, ánh sáng vừa phải, sàn lót thảm vàng với hoa văn trang nhã, luồn gió lưu thông liên tục làm căn phòng không không lẫn bụi, cửa sổ nhìn thẳng ra ngoài kia chính là hồ nước xinh đẹp. Chiếc bàn làm việc được chế tác từ gỗ Trầm Hương quý, hương thơm nhẹ nhàng từ chiếc bàn có tác dụng an thần giúp tập trung, trên mặt bàn đang để một bộ đồng phục trắng cùng chiếc máy tính đang hoạt động. Trong góc phòng là một chiếc giường với chăn đệm màu trắng ấm áp.
“Từ giờ đây sẽ là phòng nghiên cứu của riêng mày.” Lý Đạo Tái ném cho hắn một chiếc chìa khóa bạch kim.
“Tức là cháu có thể ở lại đây luôn đúng không hở ?”
“Chính là như vậy.” Hội trưỡng xác nhận.
“A...A Chị ơi em có nhà rồi.” Tư Thành nức nở chạy lại up đầu vào ngực Ngọc Anh.
Vũ Ngọc Anh đỏ mặt, như đồng cảm với hắn, cô nàng vòng tay ôm lấy hắn chia vui.
Cô nàng nào biết sự đồng cảm của bản thân đang bị thằng này lợi dụng.
“Hề hề quả nhiên chiêu này có tác dụng. Chắc chắn thằng Lê Hoàn chưa là gì nàng.” Hắn lộ ra nụ cười nham hiểm.
Đạo Tái và hội trưỡng nhìn nhau khó chịu, thằng nhóc này lừa được Ngọc Anh chứ không qua mắt được họ.
Bản thân hắn tài năng có thừa làm chơi chơi thiết kế 1 bảo khí tử cấp bán chơi cũng đủ tiền đi xây vài căn nhà, cuộc sống sung túc đủ đầy.
“Ôm đủ chưa, vào việc chính đi nhóc.” Đạo Tái chướng mắt với tình cảnh này.
“Được rồi.” Hắn luyến tiếc rời khỏi bộ ngực ấm áp của nàng.
Chát !
“Điều quan trọng nhất của mày là hành tung phải bí mật, mày không được đi đâu cũng la làng mình là Thánh Sư hiểu chưa hả.” Đạo Tái nhắc nhở hắn đầy yêu thương.
“Cháu biết rồi mà ông bác.” Hắn mếu máu.
“Còn nữa, ít xuất hiện trong hội càng tốt, nếu cần công việc để kiếm tiền thì có thể thông qua Anh Thư mà lựa chọn việc làm. Hiện tại mày đang là chủ đề bàn táng khắp cả hội đó, bớt đi ra ngoài đó giùm tao một cái.” Hội trưỡng nghiêm túc nhắc nhở.
“Bộ có gì không ổn hở ?” Hắn thắc mắc.
“Em là thiên tài cả vạn năm mới xuất hiện, nếu để cho các tổ chức bí ẩn nắm được thông tin thì chỉ có rước họa vào thân.” Ngọc Anh trả lời thay cho 2 người còn lại.
“Ngọc Anh tiểu thư nói đúng, ngoài kia không thiếu những tổ chức đen tối muốn bắt mày đâu. Mấy năm gần đây nổi lên Chiêu Thánh Giáo, bọn chúng dám công khai đối đầu đế quốc, nghe đồn các thiên tài trên rất nhiều lĩnh vực đã bị bọn chúng chiêu mộ hoặc bắt cóc, một vài tên tội phạm nguy hiểm bị truy nã gắt gao cũng đã đầu quân cho chúng.” Lý Đạo Tái nghiêm mặt.
“Nếu vậy kỳ Hoa Hợp Chiến này sẽ là mồi ngon cho bọn chúng rồi, một nơi mà các thiên tài trẻ tuổi đang hội tụ đỡ mất công đi gom từng đứa.” Lê Tư Thành ngẫm nghĩ.
Lời nói của hắn đánh động cùng lúc 3 người.
Cô nàng hội trưỡng thán phục trước tài năng và trí tuệ tên nhóc này.
“Vậy thì cái tên Lê Tư Thành sẽ nằm đầu danh sách chiêu mộ của bọn chúng với chiến tích 2 lần phá hủy sân đấu.” Ngọc Anh không nhanh không chậm cất lời.
Tư Thành gương mặt giật giật không biết phải nói gì.
“Đúng là chữ tài liền với chữ tai một vần.” Hội trưỡng lắc đầu thở dài.
“Ơ thế đế quốc không làm gì để bảo vệ các thí sinh tham dự Hoa Hợp Chiến à ?”
“Hiện tại bọn chúng vẫn còn chưa có hành động gì cụ thể, đế quốc đã phái 3 đội đặc nhiệm âm thầm đến Trà Lân quan sát.” Ngọc Anh cất lời, đây chính là thông tin mật báo của phủ thành chủ.
“Ừm xem nào nếu ra tay sớm quá thì sẽ kinh động đến chính quyền. Hơn nữa càng vào sâu các thiên tài mới bộc lộ hết được khả năng của họ, cuộc chiến này chính là một cuộc khảo hạch, bọn chúng chỉ cần đợi khi kết thúc giải đấu các thiên tài trở về thì ra tay chặn đường như thế sẽ nhẹ nhàng hơn.” Lê Tư Thành phân tích.
“Chính là như vậy, Hoa Hợp Chiến sẽ kết thúc với một kết quả tốt đẹp , nhưng rồi sau đó mới chính là cuộc chiến sống còn của các thiên tài.” Lý Đạo Tái gật đầu với hắn.
“Nếu trong 3 đội đặc nhiệm mà đế quốc phái tới mà có đứa nào đó làm giả hồ sơ rồi cài vào tham gia bán hành cho tụi nhỏ tạo điểm nhấn cho tụi nó thì có vẽ hay ho lắm chứ. Mà chúng ta nghĩ ra được, đế quốc cũng sẽ nghĩ ra, chẳng lẽ bọn chúng không nghĩ ra sao ? Nếu em là bọn chúng em sẽ không làm những điều đơn giản mà đứa nào cũng có thể nghĩ ra.” Lê Tư Thành vuốt cằm nói ra những điều mà hắn nghĩ.
“Thôi ! Đó là chuyện của đế quốc, ngươi cứ ở lại đây sẽ được bảo vệ an toàn, à còn nữa từ giờ ngươi có thể nhận nhiệm vụ hoặc tham gia công tác nghiên cứu, lương thưởng sẽ sứng đáng với thành quả và công sức ngươi bỏ ra. Với tài năng mà hôm nay ngươi thể hiện tiền sẽ không ít đâu. Tất nhiên là sẽ làm trong bí mật.” Hội trưỡng ném cho hắn một viên kim cương 6 cạnh sáng bóng, đó là huy hiệu của Thánh Sư tại Đông Sơn Đế Quốc.
“Cám ơn hội trưỡng.” Hắn gật đầu cám ơn cô nàng.
Cô nàng gật đầu đáp lại hắn rồi cùng Đạo Tái rời phòng.
“Mà nè đến giờ tui vẫn chưa biết tên hội trưỡng và ông bác luôn đó.”
“Phượng Hoàng Tộc, Lý Đạo Tái.”
“Kỳ Lân Tộc, Đoàn Thị Điểm.”
Cả 2 cùng mất dạng...
“Cũng trễ rồi, chị về đây. Em nghĩ sớm đi nha, hôm nay vất vả lắm rồi.” Ngọc Anh vừa xoay lưng định đi thì đã bị hắn nắm tay lại.
“Chị còn chưa đặt tên cho nó.”
“Sao lại là chị ? Đó là bảo cụ đầu tiên em tạo ra cơ mà, chính em phải đặt tên cho nó mới thích hợp nhất.” Cô nàng nháy mắt với hắn, nét băng lạnh của nàng được thay bằng sự nhí nhảnh của một cô nàng yêu kiều đỏng đảnh, găng tay được cô nàng mang ra.
“Nếu không có chị, sẽ không có nó ! Nó vì chị mà được tạo ra, từ giờ sẽ cùng chiến đấu với chị ! Chỉ có chị mới sứng đáng với nó !” Tư Thành với ánh mắt chân thành nhìn nàng, chiếc găng tay này hắn vì nàng mà tạo ra.
“Em vì chị mà tạo ra nó sao.” Vũ Ngọc Anh lần đầu nếm trãi mật ngọt thế gian, cô vuốt ve chiếc găng như vật báu.
“Hôm nay khi vào phòng thi em thật sự phân vân không biết phải làm cái gì vì chả hề có ý tưởng nào, nhưng rồi nụ cười của chị hiện diện trong em và em đã có câu trả lời.”
“Ngọc Anh, chị biết nụ cười của chị đẹp lắm không ! Đêm qua chị dùng Điệp Chưởng để giết em, nhưng kết quả chẳng ảnh hưởng gì mấy đến em. Em tự hỏi nếu như chị đi chấp hành nhiệm vụ mà một chưởng này không chấm dức được đối phương thì chẳng phải em sẽ không còn được chứng kiến nụ cười chị nữa sao ?”
Nàng chủ động nắm lấy tay hắn...
Lần đầu tiên có người quan tâm đến nàng như hắn...
Nàng được phủ thành chủ huấn luyện để trở thành một sát thủ chuyên nghiệp. Bản thân cô nàng cũng là thiên tài nổi bật không ít những đối thủ bị nàng vượt cấp hạ sát nhanh chóng nhưng cũng không ít lần đối mặt với hiểm nguy.
Bọn họ giao nàng nhiệm vụ nhưng chưa bao giờ hỏi qua nàng có đủ sức làm không ? Cần thêm trợ giúp không ? Cô vui chứ ?
Nàng trao trả nhiệm vụ hoàn thành, bon họ chỉ nói với nàng ba từ “Làm tốt lắm.” Nhưng có mấy ai hỏi thăm tình hình của nàng Cô ổn chứ ? Cô bị thương à ?
Bọn họ có quan tâm khi nàng hành động có trở về không ?
Tất nhiên có chứ.
Họ quan tâm nàng bàng hiện vật luôn cơ ấy, một viên độc dược ngậm dưới lưỡi, tác động trực tiếp đến hệ thần kinh trung ương khi người dùng cắn vỡ.
Quy tắt sát thủ, khi bị bắt hoặc đồng nghĩa nhiệm vụ thất bại, viên độc dược là giải pháp mà ngươi phải lựa chọn.
Có những lúc nàng có cảm giác như họ chỉ xem nàng như một cổ máy giết chóc biết nghe lời.
“Chị sẽ nhận lấy nó với điều kiện chính em phải đặt tên cho nó.” Nàng nở nụ cười thật tươi với hắn,bên cạnh tên này nàng cười rất nhiều.
“Vũ Ngọc Điệp Thủ. Chị thấy như nào.” Sau một lúc ngẫm nghĩ hắn mới nghĩ ra.
“Như hạch.” Hệ thống chữi hắn.
“Cái tên rất hay, từ giờ nó sẽ là Vũ Ngọc Điệp Thủ.”
Hắn kéo nàng sát lại mình, hai tay ôm lấy eo nhỏ, thưởng thức hương thơm đầy mê hoặc của nàng, vươn tay vén mài tóc đen mượt sang bên, ngắm nghía thật kỹ dung nhan của nàng.
“Ngắm chị như vầy làm em say lắm đó!”
“Trước đây cũng có vài tên nói những lời này và bọn chúng còn chuẩn bị cả quà cầu hôn chị nữa cơ. Em biết số phận bọn chúng thế nào không ?” Nàng mĩm cười lộ ra cái ra cái răng khểnh dể thương mà giờ Tư Thành mới phát hiện.
“Chị nỡ đối sử với em như với bọn ất ơ kia sao ?” Tư Thành chỉ hận lúc này không thể chiếm lấy môi hương mật ngọt của cô nàng, hắn ngồi xuống giường, để cô nàng ngồi trên đùi mình, đôi cánh tay chỉ ôm eo nàng thôi.
“Cái đấy em phải Lê Hoàn, chị không biết hắn làm như nào nhưng bọn chúng đều mất tích bí ẩn.” Cô nàng búng tay lên tráng hắn, tên này được nước làm tới, đôi tay hắn từ eo di chuyển vuốt ve khắp người nàng.
“Lê Hoàn hở ? Mắc gì phải hỏi hắn, chị chỉ làm việc cho hắn chứ có phải vợ hắn đâu mà đến cả chuyện có người cầu hôn chị hắn cũng quản.”
“Thực ra,...Lê Hoàn là hôn phu của chị.” Ngọc Anh giọng nói mang chút tâm sự.
“Đừng nói chị lại chơi cái trò lấy thân báo đáp ơn dưỡng dục nha.” Lê Tư Thành nắm lấy tay nàng, hắn cảm nhận được sự tù túng khi cô nàng nói ra những lời này.
“Sau khi phu nhân mất thì người chăm sóc Lê Hoàn là chị. Đối với chị hắn là em trai nhưng hắn không chỉ xem chị là chị gái mà còn nhiều hơn thế.”
Nàng ngập ngừng nói tiếp.
“10 năm trước Lê Hoàn đã tỏ tình với chị và được sự ủng hộ của thành chủ.”
“Và chị đã đồng ý.”
“Với điều kiện Lê Hoàn phải đánh bại được chị. Ngày hắn đánh bại được chị cũng là ngay chị và hắn kết hôn.” Chất giọng u buồn, nàng nắm lấy tay Tư Thành.
“Từ đó chị trở thành hôn thê của hắn, và mấy thằng đến cầu hôn hay ve vản chị sẽ bị hắn sử lý.” Tư Thành ánh mắt hơi đổi.
Cô nàng nhẹ gật đầu xác nhận với hắn.
“Lê Hoàn đã từng nói những kẻ nào muốn đến với chị thì phải có thực lực vượt qua hắn, còn không chỉ là rác rưỡi.”
“Xem ra em và hắn sẽ có vài trận đụng độ nhau rồi.” Tư Thành mĩm cười nhìn nàng.
“Sao tự dưng lại muốn đụng chạm vào hắn.” Nàng trêu chọc hắn, hiển nhiên mục đích tên này nàng rất hiểu.
“Đương nhiên là đường đường chính chính theo đuổi tiểu thư Vũ Ngọc Anh xinh đẹp rồi.”
“Dẻo mồm, em đã có nàng rồi mà vẫn muốn có chị nữa sau hả ? Đồ tham lam !”
“Phải ! Em rất tham lam, vì muốn sưỡi ấm trái tim chị nên em tham lam.”
Vũ Ngọc Anh trái tim rung động trước lời nói của nam nhân trước mặt…
Đây là định mệnh sao ?
Định mệnh để nàng gặp người thanh niên này, mang hắn đến sưỡi ấm lại trái tim nàng sao ?
Hắn có gì đó rất quyến rũ lấy nàng…
Ánh mắt…Lời nói…Hành động…
“Đêm qua… tại sao chị lại quay lại ? Là vì em phải không ?” Lê Tư Thành kéo nàng về với thực tại.
“Có lẽ lúc đó chị đã sai, em không hẳn đáng ghét lắm trừ vẽ mặt dâm tặc lúc đó.” Nàng đỏ mặt xấu hổ đấm vào ngực hắn, cứ nghĩ tới cái cảnh đêm hôm ấy, không biết là tên này cố ý hay vô tình, nơi tư mật của người con gái trinh nguyên lại bị hắn quan sát cặn kẽ bảo sao nàng không điên...
“Chị quay lại chứng tỏ trong chị đã có hình bóng của em.” Tu thành cười tươi hắn ôm nàng vào ngực hơn nữa.
“Và của em đủ to để làm chị quay lại phải hôn ?” Hắn bổ xung thêm một câu trong lòng, có cho nó tiền cũng éo dám nói ra đâu.
Vũ Ngọc Anh không đáp lại, nàng lặng yên lắng nghe từng nhịp tim của hắn…
“Em vừa nghĩ ra một thứ hay ho cần phải có chị hợp tác mới được.” Vẽ mặt hắn có chút gì đó xấu xa hiện lên.
“Việc gì mà đêm khuya thế này còn cần chị hợp tác ?” Ngọc Anh đỏ mặt, đừng nói tên này muốn…
Phòng hội trưỡng.
“Khả năng tương thích.” Đoàn Thị Điểm quan sát từng chi tiết trong bản thiết kế găng tay của Tư Thành, bản mô tả cũng đã được nàng ghi nhớ.
“Cô đang nghi ngờ hắn có quan hệ với Vũ Kiệt sao ?” Lý Đạo Tái cất lời.
“Ông cũng có chung suy nghĩ với ta. Vũ kiệt năm xưa đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần cụm từ “khả năng tương thích”.” Hội trưỡng đan tay vào nhau nhớ lại những gì mà người bạn Vũ Kiệt cô nàng đã nói.
“Nếu một bảo khí có thể trở thành một bộ phận của cơ thể kẻ sử dụng thì tốt rồi ha, có thể thay đổi hình dạng tùy theo hình dáng của chủ nhân khi hóa hình, như thế thì khả năng khuếch đại sức mạnh của kẻ sở hữu lên tầm cao mới, à còn nữa nó cũng có thể thay thế một vài bộ phận của chủ nhân luôn thì tuyệt vời. Ta sẽ gọi đó là khả năng tương thích của bảo cụ.”
“Vũ Kiệt là một thiên tài đi trước thời đại ! Đáng tiếc…đáng tiếc.” Lý Đạo Tái thở dài.
“Đêm hôm đó có thật ông đã có mặt tại nơi đó ?”
“Cả ta và thành chủ Lê Văn Thịnh tới cùng một lúc.” Lý Đạo Tái rùng mình khi nhớ lại đêm đó.
“Tất cả chìm trong biển lửa khủng kiếp, đó là lần đầu tiên ta chứng kiến ngọn lửa đen đó.”
“Nơi trung tâm ngọn lửa đó là cô bé Ngọc Anh, 9 thi thể nằm rãi rác xung quanh cô bé…”
“Và trong đó có Vũ Kiệt.” Đoàn Thị Điển nhắm mắt cất lời.
“Thật khó khăn để chấp nhận được sự thật lúc đó…Vũ Kiệt toàn thân máu tươi, xương cốt và nội tạng bị thiêu hủy, duy chỉ có gương mặt vẫn ung dung nở nụ cười.”
“Là chính tay ta cùng thành chủ mang xác họ về, cũng chính ta an táng họ.”
“Một đời Thánh Sư lại phải có kết cục thương tâm như thế. Hắn vẫn còn biết bao mục tiêu dự định kia mà.” Đoàn Thị Điểm thẫn thờ.
Hội trưỡng Giả Kim Hội Trà Lân Thành vốn dĩ là của Vũ Kiệt nhưng 50 năm trước cả nhà hắn bị sát hại khi trên đường đến Trà Lân. Cái chết của thiên tài Vũ Kiệt được đế quốc che giấu, một chút thông tin cũng không tiết lộ, họ đã mở một cuộc điều tra toàn diện biết bao tổ chức bí mật bị vét qua cả những kẻ sử dụng dị hỏa, chân hỏa cũng nằm trong diện điều tra nhưng đều không có một phát hiện gì.
Vụ thảm án vẫn còn là một bí mật không lời giải.
“Trước khi lên đường đến nơi này Vũ Kiệt đã nhắn tin cho ta, hắn nói là sẽ tạo ra một phát minh hứa hẹn sẽ thay đổi cả tinh cầu và muốn ta cùng giúp sức. Hơn nữa hắn nhắn mạnh chính nơi đây mới là nơi khởi phát.” Đoàn Thị Điểm rùng mình nhớ lại.
Một phát minh có thể thay đổi cả tinh cầu sẽ là gì đây ?
Không lâu sau đó cả nhà Vũ Kiệt bị diệt sát trong đêm.
Liệu có liên quan gì đến phát minh đó không ?
Trà Lân thành tại sao lại là nơi được hắn chọn để khởi phát ?
Bức màn bí ẩn đã tồn tại gần hơn năm mươi năm lại được một thiếu niên khơi màu lên lại...
“Ta đã liên lạc với Phượng Hoàng Tộc tại Phù Nam phát động điều tra toàn diện về tên nhóc đó. Những lời hắn nói ta không thể tin.”
“Có đánh chết ta cũng không tin vào câu truyện của hắn, một đứa trẻ mồ côi có trí tuệ siêu phàm vô tình được một Thần Sư nhận làm đồ đệ và truyền thụ cho Bán Thần Bảo. Vị sư phụ đó mất đi, hắn lại vô gia cư đi làm việc vặt kiếm cơm ngày ba bữa.” Đoàn Thị Điểm nghiêm giọng.
“Sống ngheo khổ ở Phù Nam sau đó vượt biển đến Trà Lân tham dự Hoa Hợp Chiến, vô tình gặp gỡ Vũ Ngọc Anh được cô nàng mang đến đây để lấy chứng chỉ hành nghề kiếm sống. Ta thật sự không thể tin được.”
“Đáng lẽ ta sẽ không nghi ngờ gì hắn nhưng những gì hắn đang làm chính là những điều Vũ Kiệt năm xưa mơ ước ấp ủ, cũng là 20 tuổi vượt qua khảo hạch Thánh Sư, Vũ Kiệt năm xưa kết thúc cuộc đời tại đây còn hắn thì lại bắt đầu cuộc đời tại đây, thế gian này còn có sự trùng hợp đến thế sao ? Hơn nữa hắn còn đang tiếp cận với Ngọc Anh đứa bé duy nhất còn sống vào đêm hôm đó, sự nghi ngờ của ta về hắn càng gia tăng.” Lý Đạo Tái gằng giọng.
“Rất có thể hắn ta thật sự là một cao thủ ẩn giấu, với tài năng của hắn thì chế ra một món bảo cụ che giấu tu vi thì không vấn đề gì. Vừa mới gặp mà đã có thể nhìn ra chân thân lẫn thuộc tính của ta thì không phải hạng tầm thường.”
“Kẻ sở hữu Bán Thần Bảo luôn có một thế lực chống lưng phía sau, hắn không phải dạng tầm thường.”
Ở tại tinh cầu này từ thời cổ đại đến nay có ghi chép về mười sáu Thần Bảo và ba mươi hai Bán Thần Bảo.
Ba mươi hai Bán Thần Bảo trãi qua lịch sử thăng trầm dài dằng dặc của tinh cầu chỉ còn hiện diện hai mươi bốn cái, còn những cái khác không ai biết chúng ở đâu và ai sở hữu.
Còn về Thần Bảo, có rất ít ghi chép về nó, hiện tại không rõ chúng từ đâu đến, do kẻ nào tạo ra và chúng có sức mạnh như thế nào ? Thậm chí người ta còn cho rằng trong mười sáu Thần Bảo có những thứ không có thật. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, 4 đế quốc đều sở hữu Thần Bảo trấn quốc.
Đứng trước Bán Thần Bảo những bảo khí Bạch Sắc đều là rẽ rách.
Trong quá khứ cũng từng có các vị Thần Sư và Thần Tượng cùng nhau hợp tác chế tạo Bán Thần Bảo nhưng kết quả thế nào không ai biết được.
“Lê Tư Thành, đâu mới chính là hắn ?” Lý Đạo Tái thở dài.
“Ơ...ông đến đây, hắn đang làm cái quái gì đây ?” Cô nàng trợn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, Lê Tư Thành đang được theo dõi mọi lúc mọi nơi.
Hồng Hoa Lâu.
Tửu lâu nổi tiếng văn minh, sạch đẹp, tọa lạc tại khu phố đèn đỏ văn hóa phía nam Trà Lân Thành. Với món Rượu Gạo tiếng xa vạn dặm tửu lâu này thu hút vài nghìn lượt khách đến hàng ngày…
Phòng khách quý…
“Ngày mới tốt lành nhé các vị quan khách.” Nữ tử ăn mặc nữa kín nữa hở, dáng đi gợi tình, trên ngực áo có thêu chữ Hoa đỏ, cô nàng vừa tiến vào phòng khách quý đã cất lời.
Nơi phòng rộng ngát hương đang có 2 tên thanh niên đối ẩm.
“Đến sớm thế, thằng đó yếu sinh lý à.” Tên xiêm y xám, trên ngực áo có thêu chữ Nguyệt, hắn nốc một ngụm rượu ngon lành.
Nam tử còn lại là mọt tên vai u thịt bắp, làn da đen như mực, trên đầu có quấn chiếc khăn đó trên đó có thêu chữ Phong.
“Hai tên đó không làm cho bổn nương thõa mãn được,...hay là...Nguyệt ca của chúng ta anh tuấn như vầy.” Cô nàng liếm môi, tiến lại phía Nguyệt vuốt ve đầy gợi tình.
“Xin lỗi tháng này ta ăn chay, không ăn đồ dơ. Ama !” Nguyệt chấp tay xin kiếu.
“Hứ, là ngươi chê người ta không sạch sẽ sao hả ?” Hoa nũng niệu nhe răng, lè lưỡi liếm quanh cổ hắn đầy gợi tình.
“Nào dám chê Hoa đại tỷ, chỉ là ta sợ mình không sức chiều hà thiên lộn thôi.” Hắn phá lên cười.
“Ngươi muốn lấy số rồi.” Nàng ta giận tím người.
“Vào chuyện chính đi.” Phong chợt lên tiếng, hắn là thanh niên nghiêm túc.
“Tình hình đến đâu rồi ?” Cô nàng chợt nghiêm giọng.
“Bọn ta đã lập danh sách đầy đủ, bọn thuộc hạ của ta sẽ thực hiện trước.” Nguyệt lên tiếng.
“Ta và Nguyệt sẽ lo liệu tụi nhiều chuyện.” Phong trầm giọng.
“Các ngươi phải cẩn thận, mục đích của lần hành động này không phải danh sách đó, phải biết điểm dừng hợp lý.” Cô nàng hớp một hơi rượu.
“Theo tình báo của Tuyết, bọn đế quốc đã cử ba đội đặc nhiệm đến đây và còn có cả Lê Sát Long lẫn An Tư.” Cô nàng nghiêm giọng.
“Đế quốc có vẽ muốn tất tay đối phó chúng ta, kèo này chơi được không Phong ?”
“Cùng một lúc có tới hai nhân vạt cấp cao đê quốc, kèo này nếu dốc hết sức hai ta chỉ có thể cầm chân.” Phong lắc đầu.
“Lần này hành động chúng ta không phải là chính, mục tiêu chỉ là tung hỏa mù để hắn có cơ hội hành động thuận lợi nhất. Hai ngươi đừng sa đà vào chiến đấu quá đó.” Hoa đập bàn lên tiếng cảnh tỉnh hai tên đồng đội.
“Chúng ta có nên tin tưởng hết vào hắn không ?” Phong hớp một ngụm rượu.
“Không tin cũng phải tin. Trong năm người chúng ta hắn là kẻ mạnh nhất và cũng là kẻ duy nhất còn có thể đánh thức thứ đó.” Hoa cất lời.
“Năm xưa cơ hội ngon ăn như thế mà hắn đã thất bại dẫn đến Tuyết phải hi sinh, lần này cơ hội sẽ không ngon ăn như trước.” Phong lắc đầu.
“Lúc đó hắn không còn cách nào khác mới để Tuyết hi sinh, có trời mới biết lại loài ra thêm hai thằng Linh Đế của Động Thiên Thai đến hôi của. Mà lần đó chúng ta không phải hoàn toàn thất bại.” Nguyệt trấn an hắn.
“Nguyệt nói đúng, hành động lần đó cũng không hoàn toàn thất bại, ít nhất chúng ta biết được chu kỳ vận hành của nó, lấy được đồ án của Vũ Kiệt và hơn hết là cài cắm thành công Tuyết vào bộ máy chính quyền Trà Lân.”
“Nhưng ta vẫn không chấp nhận được vì hắn mà Tuyết tự bạo để bây giờ phải sống vất va vất vưỡng trong con nhỏ đó.” Hắn bóp nát bình rượu đầy phẫn nộ, hắn hận mình không bảo vệ được đồng bọn càng hận mình không mạnh bằng tên đó.
“Muốn trả thù cho cô ấy thì chính chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ lần này, đó mới chính là cách chúng ta chuộc tội với Tuyết.” Hoa vỗ vai Phong trấn an hắn.
“Hắn từng tâm sự mỏng với ta trước khi mất tích, hắn rất hối hận về đêm đó đã để mất Tuyết, hắn sẽ bằng mọi cách mang Tuyết trở lại thế gian này một lần nữa. Bây giờ hắn đã xuất hiện trở lại, ta tin chắc hắn đã tìm ra được cách cứu Tuyết. Giờ chúng ta có thể làm chính là hỗ trợ hết mình cho hắn và tin tưởng vào hắn.” Nguyệt siết chặt tay.
“Vì Tuyết, vì chủ nhân, ta sẽ tin tưởng hắn lần này nữa.” Phong gằn giọng.
“Phải. Vì Tuyết vì lý tưởng chủ nhân. Sẵn sàng.” Nguyệt lên tiếng.
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt Dạ, năm người chúng ta không được thiếu một.” Hoa cất lời.
“Cạn.” Cả ba cùng cạn hết bình rượu gạo cay nồng.