Chương 2: PHÚT CUỐI

Ngoại thành Chúc Âm Không Linh Thành là những cánh rừng với các cổ thụ vươn tới mây xanh. Trên những cành lá sum xuê, chim muôn réo rít lượn lờ. Phía dưới là những thảm cỏ xanh mát trãi dài ngút ngàn.

Nơi này hiện tại được liên minh Bách Tộc do Tứ Đại Tộc dẫn đầu lấy làm nơi hạ trại cho 8 vạn đại quân đủ sức để tiến vào Thiên Không Đảo. Nếu là trên đại địa thì số lượng quân lực của liên minh Bách Tộc lên đến con số trên 120 vạn quân, nhưng đây là Thiên Không Đảo tọa lạc tại tầng bình lưu của tinh cầu, không phải ai cũng có thể tiến lên đây.

Hiện tại canh giữ nơi đây cấp cao nhất chỉ là chuẩn tướng, các vị tướng quân có tu vi cao cường đã tiến vào trung thành.

Càn Nguyên Điện...

“Vừa rồi hình như là Thất Tinh Liên Thạch được ghi chép trong cổ tịch của nhân tộc chúng tôi, nhưng sao chỉ có 6 viên thôi nhỉ ?” An Dương Vương Thục Phán thủ lĩnh của Nhân Tộc.

“Trong cổ tịch Tiên Tộc chúng ta cũng có ghi chép về 7 viên tinh thạch ấy nhưng không biết công dụng thực tế của nó là gì, vừa rồi chỉ có 6 viên đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, còn thiếu viên màu tím Diêu Quang Thạch được cho là viên tinh thạch hạch tâm trận pháp của Thất Tinh Liên Tinh Trận, sức mạnh của trận pháp này có thể hủy diệt thiên địa, chống lại pháp tắt thiên địa.”

Giọng nói đầy mị hoặc của một thân ảnh nữ tử phong hoa tuyệt đại duy nhất trong số 14 người đang có mặt tại Càn Nguyên Điện, nữ tử ấy là thủ lĩnh Tiên Tộc, Huệ Túc Tiên Vương Hoàng Chu Linh.

“Thiếu đi hạch tâm trận pháp thì không thể thành trận hình. Theo cổ tịch của ta dường như người kích hoạt được trận pháp đó là vị Thái Tổ Hoàng Đế của 20 vạn năm trước. Sau trận chiến đó thì 7 viên tinh thạch đã mất tích. Không ngờ Thần Tộc đã tìm lại 6 viên.”

“Ta còn chẳng biết nó gì, trước mắt thì 4 thằng ngu kia đi thám thính vừa bị làm gỏi rồi nhể, ta không cảm ứng được bọn ngáo đó.”

Kẻ lên tiếng là thủ lĩnh Quỷ tộc, Quỷ Vương Tích Quang.

“Quẻ bói của ta cho biết 6 đại tướng Thần Tộc dẫn đầu là Lý Thân đã chết và Chiêu Thánh cũng đã trọng thương khá nặng, nhưng mà 4 tên kia chắc lại nổi lòng tham mà ra tay với cô ta nhằm kiếm tí cơm cháo để rồi bị gặt.” Hoàng Chu Linh nhẹ thanh.

“Ngu thì chết, mà ta cũng chả ưa gì 4 thằng đó, vừa mới đột phá Quỷ Quân đã không coi ai ra gì. Cho dù có đang bị trọng thương thì chưa chắc ta chọi trực diện cũng chưa ăn được cô ta chứ đừng nói 4 tên đó.” Tích Quang trong giọng nói có chút vui mừng, mặc dù 4 tên tướng lĩnh kia là cấp dưới của hắn.

Hoàng Chu Linh là Tiên Vương tinh thông bói toán và ấn thuật, sau khi nhìn thấy 6 viên tinh thạch phóng xuất cô ta đã bói 1 quẻ và nhận được thông tin 6 đại tướng còn lại của Thần Tộc mới đêm qua còn giao chiến với bọn họ tại Cổng Tường Phủ đã chết một cách bí ẩn còn Chiêu Thánh Nữ Hoàng thì trọng thương nên lập tức 4 tên tướng quân Quỷ Tộc vượt Vĩnh Nghiêm Môn tiến hành do thám nội thành.

“6 viên Tinh Thạch rời đi, 6 đại tướng Thần Tộc ra đi. Chắc chắn có liên quan với nhau. Chúng ta cần phải tiến vào nội thành gấp tránh đêm dài lắm mộng.” Thục Phán đã không đợi được nữa rồi.

“Ta cũng không đợi được nữa. Đêm qua ta còn chưa được đánh nhau đó, giờ ngứa khắp cả người cần được giải tỏa gấp.” Tích Quang lên tiếng hưởng ứng.

“Hừ, đêm qua lúc chúng ta đánh nhau sống chết với đám Lý Thân thì thằng nào nằm trong đại doanh ngủ hả ?” Trịnh Minh Long lên tiếng chữi hắn, tên này là thiên tài của Long Tộc là em trai của thủ lĩnh Long Tộc hiện tại.

“Có thằng nào gọi ta dậy đâu, mà 4 thằng ngu kia cũng chặn đứng được tên Nguyễn Bặc rồi còn gì.”

“Hừ chỉ giỏi lý sự, lười biếng, tên Quỷ Vương như ngươi đúng là thất bại quá mức.” Thục Phán khinh rẽ hắn.

“Nghe bảo chiều qua doanh trại Quỷ Tộc bị ai đó tịch thu hết rượu thịt rồi từ lúc đó đến sáng sớm hôm nay mới xuất hiện.” Người lên tiếng phụ họa là bộ tướng dưới tay An Dương Vương, Cao Lỗ tướng quân.

“Ê Lỗ-không-lùn ngươi muốn ăn đập không hả ?” Tích Quang có hơi đỏ mặt, khi bị nói trúng tim đem.

“Ta đề nghị 4 thống lĩnh chúng ta cùng tiến vào nội thành, 10 tên kia lập tức trở lại đại doanh đợi lệnh sẵn sàng rút quân ngay.” Kẻ lên tiếng là thủ lĩnh Long Tộc, Bá Long Thần Vương Thiết Kỳ Long.

“Đại ca, tại sao lại rút quân trong khi Thần Tộc chỉ còn mỗi Chiêu Thánh, trong khi chúng ta còn 8 vạn đại quân chưa giao chiến ?”

“Đúng vậy, sao lại rút binh khi chưa được đánh.” Những tên khác lên tiếng phản đối.

“4 chúng ta tiến vào sẽ ác chiến với Chiêu Thánh, nếu 4 người chúng ta không ai ra khỏi nội thành thì không cần đánh nhau làm gì nữa, một là cô ta cùng chúng ta đồng quy vu tận chiến dịch thành công, hai là cô ta vẫn sống. Nếu trường hợp thứ 2 sảy ra thì 8 vạn quân không đủ để cô ta giết đâu.” Thiết Kỳ Long ung dung nói ra điều hiển nhiên.

“Ực” tiếng nuốt nước bọt lên, hiển nhiên điều này quá đáng sợ.

“Kỳ Long nói đúng, 8 vạn quân lúc đầu lên đây chỉ với mục đích là có chặn lại 6 đại tướng và cấm vệ quân nhưng xem ra với tình hình này thì không cần đến 8 vạn quân, 4 chúng ta là đủ. Các ngươi tiến vào cũng chỉ làm mồi cho cô ta thôi. Trở ra ổn định binh sĩ đi.” Hoàng Chu Linh lên tiếng ủng hộ quyết sách Thiết Kỳ Long.

“Được quyết định thế đi.” Tích Quang hào hứng hẳn ra, hắn cũng là một thành phân máu chiến.

“Chúng thần cáo lui, các vị tộc trưỡng mã đáo thành công.” 10 tên đại tướng thuộc hạ cúi chào hành lễ sau đó lên đường trở ra lại ngoại thành.

“Tiến lên thôi.” Thục Phán đi trước mở đường...

Điện Thiên An...

“Ngài ấy thật sự sẽ trở lại sao?” Ngọc Tảo Tiền lên tiếng phá vỡ trầm tư.

“Lời tiên tri năm xưa của Thánh Tông đã ứng nghiệm, Xích Quỷ sập đổ sẽ mở ra thời kỳ mới mà cùng với đó kẻ thù tối thượng cũng trở lại lần nữa.”

“Trở lại lần nữa ? Ý nàng là cái thế lực đã diệt sạch 74 đại tộc và thiêu hủy 2 đại lục năm xưa ? Làm sao có thể quay lại, chính Thái Tổ Hoàng Đế đã diệt sát bọn chúng trong trận Thị Nại.” Ngọc Tảo Tiền lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi.

“Năm xưa Thái Tổ thật sự đã diệt sát nhưng không sạch, 1 phần trong bọn chúng vẫn còn sống sót và bị phong ấn trong 1 tuyệt địa bí mật mà các đời tiên đế trước cũng không được biết, chỉ có Thái Tổ mới biết được nơi đó.”

“Bí mật này được Thánh Tông Hoàng Đế dùng thọ nguyên và thần cách của mình để chiêm thuật mà ra. Ngài còn cho biết Thái Tổ đã thất bại trong việc diệt sát hoàn toàn bọn chúng và trả giá bằng sinh mệnh của ngài vì thế Thái Tổ chỉ trị vì trong 180 năm sau khi thống nhất đại địa xác lập Xích Quỷ.”

“Lời tiên tri năm xưa của Thánh Tông cũng đã chỉ ra bổn tọa là kẻ cuối cùng nắm giữ đế vị.” Nữ hoàng ngậm ngùi.

“Bọn chúng quay lại, Thái Tổ cũng trở lại để đối chiến với bọn chúng.”

“Vì Vậy nàng mới tặng cho ngài ấy 6 vị đại tướng và mười ngàn cấm vệ quân để phù trợ sao ?”

“Chính là vậy, vong quốc là điều không thể tránh thì hà cớ gì bổn tọa phải hi sinh nhân tài vô ít chứ ? Hiện tại đã kết thúc, nhưng tương lai đâu ai biết được có tươi sáng hay không ? Bổn tọa chỉ có thể góp 1 tia sáng cho ngài ấy.”

“Ta cũng thật sự mong chờ, nhưng sẽ tốt hơn nếu cái tương lai đó vẫn còn có nàng...”

Một nụ cười mĩm nhẹ nở trên gương mặt tuyệt mĩ của nữ hoàng, nhẹ phất ngọc thủ, 1 bảo ấn bằng ngọc thạch trắng ngà xuất hiện trên bàn.

“Ngọc Tỷ truyền quốc.”

“Sư huynh, sau khi muội băng hà, phiền huynh phá hủy thứ này giúp muội, muội không có tư cách để hủy nó. Đây có lẽ là sự nhờ vả đầu tiên và cũng là cuối cùng của muội.”

“Phá hủy nó ? Chẳng phải tiên đế đã nói Chúc Âm Thiên Không Thành có thể mất, tuyệt đối cũng phải bảo tồn nó hay sao ? Nhưng đây là yêu cầu của nàng thì ta phải hoàn thành dù bất cứ giá nào.” Mặc dù không hiểu tại sao sư muội yêu cầu vấn đề hoang đường như vậy nhưng nếu là yêu cầu của nàng hắn sẽ làm bằng mọi giá.

“Cảm tạ sư huynh. Kiếp này có thể làm sư muội của huynh là phúc phần của Chiêu Hoàng.” Nụ cười rạng rỡ trên dung nhan tuyệt mĩ, nàng thật sự ưu thích vị sư huynh này.

Thu hồi Ngọc Tỷ Truyền Quốc vào nhẫn trữ vật, Ngọc Tảo Tiền nhẹ nhàng tháo mặt nạ xuống, hắn muốn dùng gương mặt thật đối diện với sư muội lần cuối.

“Nếu kiếp sau có gặp lại, thì ta không muốn làm sư huynh của nàng nữa.”

“Huynh chán ghét muội lắm à ?”

“Ta sẽ bắt nàng về làm thê tử. Kiếp này là huynh muội, kiếp sau là phu thê.”

“Nếu kiếp sau có gặp lại nhau, thì muội cũng muốn được yêu huynh.”

Một thanh đoãn đao sắc bén tím sậm xuất hiện trên tay Ngọc Tảo Tiền. Hắn nhẹ đặt bàn tay trái mình bên cạnh tay phải nữ vương.

“Ta muốn lưu lại điểm nhấn trên tay chúng ta để sau này có gặp lại nhau, ta sẽ bắt nàng về.”

Một đường đao thẳng tấp từ lòng bàn tay nữ vương kéo dài đến lòng bàn tay hắn. Huyết hồng tuôn chảy nhưng dường như chả gây đau đớn gì cho hai người. Giờ phút này trong ánh mắt của họ chỉ có hình ảnh của nhau, họ muốn ghi nhớ thật sâu hình ảnh của nhau.

Ánh mắt thật gần, gần thêm chút nữa, gần thêm tí nữa, họ cảm nhận được cả nhịp thở, nhịp đập con tim của nhau...

Bốn cánh môi hòa quyện với nhau, hai tâm hồn run rẫy,...

Miệng Ngọc Tảo Tiền nóng hổi như lửa, hòa quyện cùng sự mát lạnh thơm ngát của Chiêu Thánh, lưỡi hai người nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm quấn lấy nhau, không có sự hấp tấp do dục vọng mang lại,...

Họ lúc này chỉ muốn trao nhau dư vị tuyệt vời nhất, lần đầu cũng như lần cuối...

Bàn tay đan xen xiết chặt lấy nhau, hai dòng huyết hồng hòa nhập cùng nhau...

Sau một lúc 4 cánh môi tách rời nhau, trao nhau nụ cười hạnh phúc.

“Nàng vĩnh viễn là Nữ Hoàng trong tim ta.” Xoay người đứng dậy, mặt nạ được đeo lên, hắn không muốn để nàng nhìn thấy giọt lệ đang lăn dài trên gương mặt này. Thoát một cái đã biến mất, cứ như hắn chưa từng đến đây.

“Sư huynh bảo trọng, hi vọng kiếp sau chúng ta có thể.” Nàng vô thức nhìn vào lòng tay phải nơi vết thương đang dần dần khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Dư vị ngọt ngào vẫn còn lưu giữ trong đôi môi ấy.

Điện Thiên An giờ đây chỉ còn lại vị nữ hoàng tuyệt sắc ngự trị... khép hờ đôi mi nàng muốn ghi nhớ lại khoảng khắc khi nãy.

Nữ hoàng cuối cùng của Xích Quỷ Đế Quốc đang đợi chờ giây phút cuối cùng của mình, và của cả đế quốc...

Vĩnh Nghiêm Môn mở ra, 4 thân ảnh tiến vào Điện Kính Thiên. Vừa tới trước bạch tượng, bọn họ dừng lại hành lễ với bậc đế vương trước mặt. Dù bây giờ là kẻ thù nhưng 4 người bọn họ vẫn dành sự tôn kính nhất định cho bậc đế vương năm xưa.

Thi lễ đã xong họ tiến vào Điện Thiên An để kết thúc một triều đại...

Xác của 6 vị đại tướng đã được nữ hoàng thiêu rụi trở về với cát bụi.

“Đến rồi.” Môi ngọc hé mở một lời.

Một nam tử trung niên, khí độ bất phàm, thân cao gần 2 mét, lưng hùng tay gấu, gương mặt cương nghị, mái tóc cắt ngắn, thân bận chiến giáp ám kim hết sức oai hùng. Thủ lĩnh Nhân Tộc, An Dương Vương Thục Phán.

Một thanh niên diện mạo anh tuấn tiêu sái,thân hình cân đối, chỉ thấp hơn An Dương Vương chút, mái tóc dài màu trắng vũ động sau lưng, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân khoác chiến hắc giáp oai phong. Sát khí lượn lờ quanh thân hắn rất đậm màu, có thể nhìn thấy. Khác hẳn với thái độ bất cần khi ở Càn Nguyên Điện, giờ đây hắn nghiêm túc tập trung. Thủ lĩnh Quỷ Tộc, Nhâm Diêm Quỷ Vương Tích Quang.

Huệ Túc Tiên Vương, Hoàng Chu Linh một thân bạch bào lộng lẫy ôm sát cơ thể mạn điệu, mỗi một đường cong cơ thể đều khiên bất cứ nam nhân nào nhìn thấy say đắm máu huyết sôi sục. Khí chất thành thục vũ mị, lại có nét uy nghiêm của bậc quân vương. Đôi mắt đen láy không chút tạp niệm. Gò má trắng mịn tô chút hồng nhuận. Sỗng mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn căng mọng khép hờ. Nàng được xưng tụng là mĩ nhân đẹp nhất Tiên Tộc hiện tại.

Người thanh niên còn lại khí thế thu liễm hoàn toàn, hắn như công tử văn nhã bình thường, tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp. Thân hình cao thẳng, khí độ ung dung, tóc dài buông xõa tùy ý. Nếu kẻ khác nhìn qua chỉ thấy hắn là thư sinh trói ga không chặt thì lầm to. Hắn, đệ nhất quái vật Long Tộc, là một Lạc Long chân chính thứ 2, chưa tới hai ngàn tuổi đã đột phá Long Vương. Thủ lĩnh Long Tộc hiện tại, Bá Long Thần Vương Thiết Kỳ Long.

4 người, 4 khí thế khác nhau nhưng chung mục tiêu, đặt dấu chấm hết cho triều đại này.

“Gặp bổn tọa không hành lễ sao ?” câu nói nhàng, đầy tình cảm, mang theo khí thế của Thần Vương tấn công trực diện vào 4 người đang đứng.

Dù đã bộc phát khí thế ngay từ đầu nhưng Thục Phán, Hoàng Chu Linh và Tích Quang vẫn đứng không vững.

“Không hổ là Đỉnh Cấp Thần Vương, dù bị thương vẫn rất bá đạo.” Thục Phán cảm thán.

Duy nhất chỉ có Thiết Kỳ Long là vẫn đứng yên, hắn cũng không tỏa ra khí thế đối chọi, dường như cái khí thế này không thể làm gì được hắn.

“Tham kiến nữ hoàng bệ hạ” Thiết Kỳ Long khom lưng thi lễ.

“Bình thân. Bổn tọa chưa có lệnh triệu tập mà các ngươi mang quân đến đây là ý vị gì đây ?” Đôi mắt xanh lục như bảo ngọc sáng ngời quét ngang 4 thân ảnh.

“Xin bệ hạ giao ấn thoái vị.” Vẫn là Thiết Kỳ Long lên tiếng.

“Vậy sao ? Các ngươi có đủ tư cách để bổn tọa trao ấn không ?” Giọng nói khiêu khích đầy chiến ý.

“Buổi tiệc nào cũng phải đến lúc hạ màn, không có gì là vĩnh viễn tồn tại được, quy luật thiên địa vốn đã như vậy. Nay Thần Tộc đã suy không còn đủ sức quân lâm thiên hạ, mong bệ hạ suy xét giao ấn thoái vị.” Hoàng Chu Linh giải bày.

“Câu trả lời của bổn tọa là không thì sao đây ? Các ngươi muốn tạo phản, tranh đoạt thiên hạ, không cảm thấy hổ thẹn với 320 vị tổ tiên ngoài kia sau ?” Nữ hoàng vẫn bình thản.

“Trong cuộc chơi chính trị và tranh giành thiên hạ này không có đúng sai, mà chỉ có mạnh và yếu. Không có nhân đạo, càng không có hổ thẹn, chỉ có kẻ khôn người dại. Kẻ thắng được quyền viết tiếp lịch sử cho mình còn kẻ thua thì tốt nhất không nên tồn tại. Bệ hạ chúng thần xin đắc tội với ngài.” An Dương Vương chiến ý ngút trời. “

“Vậy không biết bệ hạ muốn 4 chúng thần cùng lên một lần hay là ngài xông lên chấp tụi thần.” Tích Quang khí thế hừng hực, hắn cũng muốn 1 chọi 1 với nữ hoàng nhưng hiện tại hắn biết nếu làm điều đó chỉ có nước ăn hành, mà quay sang chiến thuật hội đồng.

“Được, được, được. Long Tộc, Tiên Tộc, Nhân Tộc, Quỷ Tộc, tứ đại tộc trưỡng các ngươi bãn lĩnh không nhỏ đâu nha. Hôm nay bổn tọa xem bãn lĩnh các ngươi tới đâu. Đến đây đi.”

Giọng nói vừa dức, thân ảnh nữ hoàng đã xuất hiện ngay tại sân Kính Thiên Điện, chiến giáp kim sắc lấp lánh ôm trọn cơ thể mạn điệu thay cho trường bào.

Nàng giờ đây là chiến thần của Thần Tộc...