Khai Nguyên Tinh Cầu,
Một tinh cầu rộng lớn nơi hàng ngàn chủng tộc sinh sống và tồn tại cùng nhau. không một ai hay điển tịch cổ nào ghi lại về sự hình thành sự sống hay các giống loài xuất hiện từ bao giờ. Các giống loài khác nhau đều có những phương pháp của riêng mình mà hấp thu linh khí tìm hiểu thiên địa pháp tắc sáng tạo ra con đường tu luyện cho riêng loài của mình để hình thành linh trí và hơn hết là thành những cường giả hùng bá tinh cầu. Trong quá trình tu luyện thì các chủng tộc dần nhận ra hình dáng nhân loại rất thích hợp cho việc tu luyện nên hóa hình thành nhân loại dần trở nên việc trọng yếu.
Mỗi một chủng tộc đều có lãnh thổ riêng hình thành cho chủng tộc của mình 1 quốc gia riêng, có đồng minh thì cũng có kẻ thù. Chiến sự diễn ra khắp nơi, có nhiều chủng tộc yếu kém bị bắt tiêu diệt hoặc toàn, hoặc nhẹ hơn là nô lệ cho kẻ mạnh hơn.
Vào 20 vạn năm trước, có 1 chủng tộc mạnh mẽ với vô số cường giả và có 1 đội quân tinh nhuệ không bao giờ lui bước đã từng bước từng bước đánh dẹp các quốc gia và thống nhất toàn bộ Khai Nguyên Tinh hình thành nên 1 đế quốc duy nhất, Xích Quỷ Đế Quốc và chủng tộc ấy tự nhận mình là Thần Tộc và cai trị toàn thể giống loài cư ngụ trên tinh cầu.
Sau 20 vạn năm thì có lẽ hôm nay lịch sử của Khai Nguyên Tinh Cầu sẽ mở ra 1 trang mới, 1 thời thời đại mà Xích Quỷ Đế Quốc sẽ chỉ là quá khứ...
Chúc Âm Không Linh Thành tọa lạc tại Thiên Không Đảo nằm ngay trên tầng bình lưu của Không Nguyên Tinh, tòa thành hùng vĩ tráng lệ với chu vi hàng ngàn trượng rộng lớn bao la vô cùng này là kinh đô của Xích Quỷ Đế Quốc. Tòa bạch thành này có 4 cửa tiến vào Tường Phù phía đông, Quảng Phúc phía tây, Đại Hưng ở phía Nam và Diệu Đức phía bắc. Được chia làm 3 vòng là ngoại, trung và nội thành.
Ngoại thành được hình thành bởi hàng ngàn vạn loài thực vật khác nhau hình thành lên cánh rừng với đủ màu sắc đan xen nhau.
Tại trung thành là nơi đây còn gọi là Càn Nguyên Điện, nơi đặc 320 bức tượng lớn khắc họa 320 giống loài hùng mạnh nhất xếp thành 4 hàng dọc. 320 bức tượng tuy đại diện 320 giống loài khác nhau nhưng cùng có chung tư thế là quỳ gối cúi chào cùng hướng về nội thành.
Bên trong nội thành, từ cổng Vĩnh Nghiêm tiến vào phía trước là Kính Thiên Điện rồi đến cung điện phía trong là Điện Thiên An nơi thiết triều của Hoàng Đế Thần Tộc.
Tại Kính Thiên Điện đặt một bức bạch tượng cự đại oai nghiêm mang hình dáng một trang nam tử chừng 20 tuổi, ngủ quan đồng đều, thân khoác chiến bào, tay phải cầm cự kiếm tay trái giương cao ngọn cờ của Xích Quỷ Đế Quốc, đôi mắt được khắc hai viên bảo thạch lấp lánh 1 tím và 1 đỏ như có thể nhìn xuyên thấu linh hồn những kẻ dám nhìn thẳng vào đó, sau lưng hắn là bốn đôi ưng dực oai hùng.
Hiện tại có 7 thân ảnh đứng trước bạch tượng ấy, sáu tên nam tử phía sau thân khoác chiến giáp đen kịt, mùi khói lửa vẫn còn trên người họ,những vết thương vẫn còn rĩ máu khắp người chứng tỏ họ mới tham dự một trận chiến lớn.
Thân ảnh đứng phía dưới chân bạch tượng là một nũ tử chỉ khoảng 25 tuổi, khí thế toàn thân thu liễm đến cực hạn, hai từ xinh đẹp không đủ hình dung nàng, thân khoác trường bào kim sắc lộng lẫy, đầu đội cổn miện, mái tóc đen tuyền nhẹ nhàng phất phơ trong gió, mày liễu mi cong, đôi mắt trong xanh như bảo ngọc, mũi quỳnh cao thẳng, đôi môi chín mọng không son vẫn hồng tươi, dụ nhân đến cực hạn, khiến người khác chú ý nhất vẫn là đôi chân thon dài miên man của nàng...
“Xin bệ hạ ban lệnh chúng ta sẽ cùng tử chiến với bọn chúng một trận cho thõa chí, còn ngài xin hãy rời đi, huyết mạch của hoàng thất Thần Tộc chúng ta vẫn còn thì Xích Quỷ sẽ một lần nữa thống lĩnh thiên hạ”.
Lời nói lên cắt đức sự tĩnh lặng của bảy người đến từ vị tướng quân oai phong lẫm liệt thân cao chín thước, lưng hùng vai gấu, hắn là Tư Lệ Hiệu Úy Lý Thân. Lời vừa nói ra lập tức nhận được sự ủng hộ của năm người còn lại hưởng ứng, ai ai cũng hừng hực chiến ý bởi bọn họ biết lần này chỉ có thể tử chiến mà câu giờ cho nữ hoàng dời đi, bởi bọn chúng tin tưởng với bản lĩnh của ngài thì việc rời đi sẽ có cơ hội sống cao nhất.
“Ngay cả các ngươi cũng muốn tử chiến thì bổn tọa há có thể không chiến ?” Âm thanh nhu hòa, trong trẻo vang lên khiến tinh thần của đám người Lý Thân ổn định trở lại.
“Từ thời Thái Tổ kiến quốc đến nay đã hơn 20 vạn năm, truyền thừa thần vị được tám vị tiên đế, bổn tọa vừa đúng người thứ chín thì cớ sự vong quốc sãy ra, âu cũng do thiên mệnh đã an bài từ trước.”
“Bệ hạ ngài phải sống thì Thần Tộc chúng ta vẫn còn cơ hội phục hưng, xin ngài hãy tiến vào Cổ Pháp Điện, nơi đó hiện tại an toàn nhất với ngài.” Bọn Lý Thân cùng lúc quỳ xuống cuối đầu mong muốn chủ tử của họ thuận ý dời đi. “Xin bệ hạ rời đến Cổ Pháp Điện”.
“Bổn tọa đã không còn mặt mũi nào đi diện kiến các vị tiên đế, cả đời này bổn tọa cũng đã mất đi tư cách tiến vào Cổ Pháp Điện. Vừa qua bổn tọa bế quan mong có thể đột phá Thần Đế dẫn dắt Thần Tộc chúng ta uy chấn thiên hạ, nắm lại đại quyền. Nhưng không, thiên ý trêu ngươi, bổn tọa đã thất bại khi chỉ cách một bước nhỏ.” Lời nói ấy vẫn trong trẻo nhưng có thêm một chút u oán.
Ầm Ầm Ầm...
Ba tiếng nổ lớn vang vọng toàn đảo, báo hiệu thời khắc cuối cùng đã đến...
“Bệ hạ, ngài đã quyết định như thế thì số phận Thần Tộc chúng ta đã hết. Xin ngài cùng chúng thần làm một trận cho thõa chí anh hào, mười ngàn cấm vệ quân tại trung thành sẵn àng thức giấc bất cứ khi nào, chỉ là chết thôi mà có gì phải sợ chứ ha ha ha,...” Đô Thống Lý Bí đánh tiếng, cả bọn cười vang, chiến ý ngút trời.
“Không, mười ngàn cấm vệ quân đó cứ để họ tiếp tục say giấc, Thần Tộc chúng ta chỉ tạm thời mất đi, rồi sẽ có một ngày ngài ấy sẽ trỡ lại dẫn dắt Thần Tộc, vinh quang năm đó sẽ được tái hiện.” Ánh mắt vẫn khóa chặt vào gương mặt người thanh niên đối diện.
“Tạm thời mất đi ? Bệ hạ đây là ý gì ? Ngài ấy ?” cả đám một mặt mộng bức, không hiểu nữ hoàng nhà mình nói gì.
“Đúng, nhưng có lẽ đợi ngài ấy trỡ lại sẽ rất lâu. Tương lai Thần Tộc có vinh quang hay không cũng phải dựa vào các ngươi nữa chứ.” Vừa dức lời, trên tay nữ hoàng xuất hiện viên ngọc châu màu bạc đang phát sáng rực rỡ, cùng lúc đó có 7 viên tinh thạch màu sắc lấp lánh xoay quanh viên ngọc châu trên tay nàng. Thiên địa linh khí khắp nơi đang tiền vào viên ngọc châu không ngừng.
“Chúc Âm Châu ? Thất Tinh Liên Thạch ? Bệ hạ ngài đã giải ấn cho nó sao ?” Lý Thân giọng nói hoảng sợ, linh cảm của một chiến tướng trăm trận cho hắn biết nữ vương của mình đang làm một điều rất khủng khiếp.
“Đây có lẽ là điều mà bổn tọa có thể làm được cho Ngài ấy. Thất Tinh Thiên Đăng Thần Ấn”. Nữ vương đột ngột quay người lại, đôi mắt xanh ngọc sáng rực lên, đôi ngọc thủ kết ấn chú kỳ lạ, cùng lúc ấy bốn đôi dực vũ trắng tinh sau lưng nữ hoàng xuất hiện, nàng giờ đây như một thiên sứ. Bọn Lý Thân như bị định trụ tại chổ, thời gian như ngừng lại.
Theo đó bảy viên tinh thạch sáng rực lên, từng viên tinh thạch bay đến từng người họ. Linh lực, thần lực và linh hồn của bọ họ đang dần dần bị hút vào trong viên Tinh Thạch. Một tia máu dần chảy từ khóe môi của nữ vương ra, dù đang là Đỉnh Cấp Thần Vương thiếu một chút xíu nữa là đột phá Thần Đế nhưng để thi triễn thần ấn này thì tổn hao lượng thần lực quá lớn, vì đại cục hậu thế nàng phải làm...
“Thiên Cơ Thạch chiến pháp Lý Thân,
Thiên Quyền Thạch thuật pháp Lý Bí,
Thiên Xu Thạch kỹ pháp Nguyễn Bặc,
Thiên Toàn Thạch ngự kỹ Ngô Xương Ngập,
Khai Dương Thạch ngự thuật Trần Khất Chân,
Ngọc Hành Thạch ngự chiến Dương Tam Kha...
Hợp.
Các vị đây là thánh chỉ cuối cùng của bổn tọa, Thần Tộc chúng ta không bị tịch diệt, rồi sẽ đến ngày ngài ấy đến tìm các ngươi, hãy hết lòng phò tá ngài ấy tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng và mang lại vinh quang cho Xích Quỷ một lần nữa. Đi !”
“Chúng thần tuân chỉ. Bệ hạ bảo trọng.” 6 viên tinh thạch đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm cùng lúc bay lên và tản ra khắp nơi, không ai biết chúng bay đi đâu. 6 thân ảnh đang quỳ trước nữ vương đổ xập xuống, bọn chúng bây giờ chỉ là những cái xác không hồn...
“Hộc”, nữ hoàng phun ra một ngụm máu, thi triễn thần ấn đã khiến nàng tổn thương nặng nệ. “Phụ thân à, việc con làm chỉ có thể tới đây thôi, tương lai có chống được thiên mệnh hay không thì phải dựa vào bọn họ rồi.”
“Hỏa Dực Phần Thiên Chưởng.” “Ám Vũ Tiêu Hồn Trảm”. “Diệt Lôi Thất Tiễn”. “Phần Lôi Loạn Vũ Trảm”. 4 thân ảnh xuất hiện đột ngột trên cổng Vĩnh Nghiêm vừa nhìn thấy thân ảnh của vị nữ hoàng tối thượng ngã khụy xuống liền lập tức tung ra sát chiêu muốn nhất kích tất sát nữ hoàng.
“Hừ, dựa vào các ngươi cũng muốn kích sát bổn tọa ?” Nữ hoàng kiều hừ một tiếng.
“Hồ Hỏa Nộ Thiên Trảm.” Một giọng nói lãnh ngạo vang lên, cùng lúc đó từ hư không một lưỡi kiếm chém ngang mà ra, vô thanh vô tức hủy diệt 4 đòn công kích vầ không dừng lại ở đó, lưỡi kiếm bá đạo quét ngang 4 thân ảnh kia, trong một lần hô hấp 4 tên tướng quân của liên minh tứ đại tộc triệt để biến mất...
“Là ông sao Tảo Tiền ?” Nữ vương thất thần nhìn về phía nam tử đang đứng trước ngai vàng.
“Đừng cuối đầu, vương miện sẽ rơi đó, nữ vương của ta.” Giọng nói ấm áp tràn đầy nhu tình được phát ra từ chàng trai thân cao mét chín, cả người khoác trường bào tím, tóc dài xõa sau lưng, trên gương mặt treo một nụ cười tràn đầy nắng ấm, một chiếc mặt nạ trắng che phủ phần lớn gương mặt, đôi tai hồ ly màu nâu nhô cao sau chiếc mặt nạ. Hắn, Cữu Vĩ Thần Hồ Ngọc Tảo Tiền.
“Dường như đây lần cuối chúng ta gặp lại nhau, bổn tọa không thể cùng ông đối ẩm được nữa rồi.” Nữ hoàng lấy lại thần sắc đứng dậy, Chúc Âm Châu vẫn phát sáng trên tay nàng và viên đá màu tím kia vẫn đang xoay quanh nó.
“Đến tiễn nàng một đoạn cuối, ồ Diêu Quang Thạch và Chúc Âm Châu vẫn còn chưa tiến nhập được.”
“Diêu Quang Thạch ta sẽ giao cho Thiết Kỳ Long, còn Chúc Âm Châu thì đích thân ta sẽ tiến nhập kích hoạt nó. Hừ lần này lại phải đánh cược, hi vọng tụi kia đủ mạnh để làm được điều đó.”
“Tiểu tử kia là một lựa chọn không tồi, Long Tộc lần thứ 2 sản sinh ra một quái vật thật sự. Khoan đã, ta nhớ Tiên Đế có nhắc đến thứ đó cùng tồn tại với Chúc Âm Châu, không lẽ nàng định dựa vào bọn chúng mà kích hoạt nó ?”
“Chính xác, thế giới này mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé tranh đấu không ngừng diễn ra. Năm xưa Thần Tộc hùng mạnh thống nhất thế giới này thành một thể và dựa vào luật pháp để cai quản nên mới triệt để xóa đi sự tranh đấu đó, tạo cơ hội cho các chủng tộc phát triễn đến hôm nay.”
“Hiện tại Thần Tộc đã suy vong, sự nổi lên của tứ đại tộc đã chính thức xoắn ngôi thống trị của Thần Tộc, nhưng không một tộc nào thật sự mạnh để thay thế vị trí của Thần Tộc. Nếu ta không dùng đến cách này thì sau hôm nay sẽ có biết bao nhiêu cuộc chiến tranh vô nghĩa diễn ra, biết bao giống loài sẽ đổ máu, chiến tranh sẽ mãi mãi kéo dài rồi tinh cầu này cũng sẽ đi đến thời đại diệt vong.”
“Nàng đúng thật là, hazzz dành cả thanh xuân để trị vì đế quốc này, đến cuối cùng hi sinh chính mình để bảo vệ những kẽ đã đứng lên tiêu diệt nàng ? Nữ hoàng ngốc.” Ngọc Tảo Tiền thở dài, trong ánh mắt tràn đầy sự thán phục đối với nữ hoàng của hắn.
“Họ vẫn mãi mãi là thần dân của ta.” Nụ cười tươi rạng rỡ hé trên đôi môi kiều diễm của nàng.
“Để ta giúp ngài thượng triều lần cuối.” Ngọc Tảo Tiền giơ tay cung kính.
“Chuẩn tấu.” Nữ hoàng nhẹ đặt tay lên bàn tay ấy, cùng sánh bước tiến về cung đình lộng lẫy phía sau nơi đặt Hoàng Ngai, thứ đại diện cho quyền lực tối thượng.
Mỗi bước chân tiến về Hoàng Ngai thì một phần ký ức khi xưa của nàng lại được tái hiện, từ ngày còn nhỏ mẫu thân mất sớm phụ hoàng nàng được ca tụng là một minh quân thì hàng ngày bộn bề lo toan chính sự, tuy thời gian ở bên cạnh nàng rất ít, nhưng hằng ngày khi thấy phong thái anh minh oai phong lẫm liệt của phụ hoàng khi thiết triều mang đến cho nàng niềm vui và sự tự hào, hạt giống mơ ước trở thành một vị minh quân được gieo mầm từ đây. Nàng ra sức học tập, khổ luyện để có thể đạt được thứ mình muốn. Nhưng rồi biến cố lớn sảy ra khi nàng vừa đột phá Thần Giai, thì phụ hoàng nàng trỡ nên điên loạn triều chính bị quyền thần thao túng lũng đoạn, các thế lực không ngừng đấu đá lẫn nhau, loạn kiêu binh sảy ra khắp nơi báo hiệu sự sụp đổ của một đế quốc, khắp nơi khói lửa binh đao đã diễn ra. Rồi phụ hoàng băng hà, người thân cuối cùng của nàng ra đi, nàng nuốt lệ vào tim đăng cơ thành nữ hoàng, việc đầu tiên nàng làm không phải là an táng phụ thân mà là xuất chinh bắc phạt bình định U Lang Tộc do Quách Bốc cầm đầu. Rồi các cuộc dẹp loạn khắp nơi diễn ra, thanh trừng triều chính diễn ra, chính nàng cũng không biết bản thân đã hạ sát bao nhiêu sinh mệnh. Nhưng như vậy vẫn không đủ để cứu vãn một đế quốc thoát cảnh diệt vong. Rồi đến hiện tại tứ đại tộc đã lớn mạnh, cùng liên minh với nhau thống lĩnh bách tộc dấy binh lật đổ Thần Tộc, thứ bọn chúng muốn chính là quyền lực tối thượng hiệu lệnh thiên hạ mà nàng đang nắm lấy.
Trong suốt chín ngàn năm tuổi của mình, với sáu ngàn năm cầm quyền thì những người để nàng tin tưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có phụ hoàng, 6 người bọn Lý Thân và người thanh niên bên cạnh nàng hiện tại cũng chính là sư huynh của nàng.
An tọa trên hoàng vị mà tim nàng đao như cắt, nơi đây tổ tiên của nàng đã dùng máu để gây dựng nên. Cơ nghiệp vạn năm của tổ tiên sắp mất trong tay nàng. 2 năm trước nơi đây vẫn còn rất vui vẻ náo nhiệt, nhưng tin từ tiền tuyến đại địa binh bại như núi lỡ thì bọn hoàng thân, quan lại nhanh chân ôm của cải chạy trốn không kẻ nào, những lời nói tận trung vì quốc gia, thề sống thề chết giờ đây thật nực cười...
Sống lâu như thế, quyền hành cao quý là thế nhưng nàng chưa một lần nếm vị mật ngọt của ái thương, họa chăng trái tim của nàng đã đóng kín từ lâu.
Nàng, nữ hoàng duy nhất và cũng là cuối cùng của Thần Tộc.
Chiêu Thánh Nữ Hoàng Lý Chiêu Hoàng.