Thôn Thanh Giang.
Trong sân nhà cha con Phạm gia.
Bọn họ chủ khách sáu người ngôi quay quần bên đóm lửa đỏ hồng.
Phạm lão tay cầm tẩu thuốc, xung quanh ông toàn khói thuốc, gương mặt già cả qua bao sóng gió, ánh mắt có chút kinh hoàng.
Phạm Hải ánh mắt xa săm kể lại.
“Tổ tiên Phạm Gia chúng ta từ lâu đã đến đây định cư, cái nuôi sống chúng ta chính là những thứ trên dòng sông này. Nhưng không phải bắt cá, bắt tôm mà là vớt xác. Nghề này tổ tiên đã truyền lại nhiều đời, trong cả cái đất Trà Lân này, Phạm gia chúng ta nhận khả năng vớt xác thứ hai thì không đâu thứ nhất.”
“Vớt xác có quy tắc của vớt xác, có những nơi được vớt có nhưng nơi không được. Mà cái đập nước phía bắc thôn lại có thứ gì đó không sạch sẽ. Nhưng mà trước đây người trong làng đến tắm đều không sảy ra chuyện gì.”
“Gần một năm trước có gia đình phú hào từ Trà Lân đến đây du lịch, bọn họ cắm trại ngay bên cạnh đập nước.”
“Không may thế nào mà quý tử của họ bị đuối nước, xác chìm xuống đáy đập. Họ huy động các thợ lặn chuyên nghiệp từ Trà Lân về mò xác nhưng tất cả bọn họ đều bất tỉnh và được kéo lên.”
“Đến ngày thứ ba xác nổi lên mặt nước. Gia đình của họ nhờ đến cả hai linh vương tiến ra mang xác về nhưng bọn họ đều bó tay, không thể mang xác vào bờ. Sau đó một ngày xác cậu ta lại chìm xuống. Gia đình họ tìm đến nơi đây cầu xin mong cha con ta giúp đỡ bao nhiêu tiền cũng không thành sao, nhưng mà cha con ta không đồng ý vì nơi đó không sạch sẽ.”
“Cha mẹ cậu ấy ngày nào cũng đến đây van xin, ta chịu không nổi nên liều một phen, lén cha đi vớt xác.”
Nói đến đây ông ta run sợ, gai óc nổi lên thấy rõ, uống một hớp rượu lấy lại bình tĩnh.
“Ta lặn xuống đập thành công mang xác lên. Nhưng mà xác cậu ta, chỉ mới có 4 ngày mà đã bị phân hủy gần như hoàn toàn, cơ thể như bùn nhão, duy chỉ có phần đầu là nguyên vẹn không một vết bầm tím.”
Khi nghe đến đây, một cơn gió lạnh thổi qua làm cả bọn tim đập chân run. Minh Duệ nép mình vào giữa hai tên thanh niên, gương mặt sợ hãi.
Tuệ Nghi vẫn còn giữ được nét bình tĩnh.
“Kể từ giây phút đó ta đã biết mình sai lầm rồi. Ta đã đưa ra ý kiến mong gia đình họ hãy hỏa táng con thi thể, nhưng không họ cho rằng nó đã quá đau đớn nên không thể hỏa táng, mang xác về Trà Lân an táng.”
“Thời gian thấm thoát tôi qua không có việc gì, ta cứ nghĩ mọi việc đã qua. Thì đến tháng trước thì lại có biến sảy ra, một cậu trai trẻ trong làng đuối nước trên đập, ta liều thêm lần nữa đi vớt xác, nhưng mà chuyện khủng khiếp đã xuất hiện. Thi thể của cậu quý tử trước kia lại ôm chặt đôi chân của cậu thanh niên xấu số ấy.”
Không khí xung quanh ngột ngạt, từng tiếng gió lùa ríu rít ghê rợn.
Cơ thể Minh Duệ lạnh toát, cô ta rất thích nghe chuyện ma nhưng mà khi nghe nhân chứng sống thuật lại và đã chứng kiến sự việc hôm nay thì xác định hồn bay phách lạc từ khi nào.
Nốc thêm ngụm rượu cho ấm người, Phạm Hải run sợ định nói tiếp nhưng Phạm lão gia hiệu hắn dừng.
Phạm lão hút thêm một lần thuốc, từ tốn nói.
“Ta hỏa táng hai thi thể thành công, nhưng oan linh bọn chúng đã trở lại đập nước. Dưới lòng đập âm khí ngày càng mạnh. Gia cầm cùng vật nuôi trong thôn bị mất tích ngày càng nhiều, ta phát hiện xác bọn chúng đã bị hút lấy máu. Rồi mọi việc tồi tệ hơn nữa khi gần đây một lúc 4 thanh niên bị đuối nước, cha con ta vớt xác lên, mọi chuyện vẫn tốt cho đến khi ta âm thầm quan sát mộ bọn chúng, sau ba ngày thì bên trong trống rỗng, không biết bây giờ bọn chúng đã gây hại ở đâu.” Lão già thở dài.
“Trưa nay chúng cháu đã chạm mặt 4 tên bọn chúng, Khánh đã tiêu diệt hủy xác bọn chúng.” Khánh Dư cất tiếng trấn an lão.
“Cháu có thể nhìn thấy linh hồn và thậm chí là tiêu diệt chúng nó. Bên dưới con đập cháu nghi ngờ có cổng âm ti, bằng mọi giá phải đóng nó lại nếu muộn sẽ có đại họa giáng xuống.” Gia Khánh giọng nói hùng hồn, hắn biết duy nhất chỉ có mình hắn mới có thể làm được việc này.
Hai cha con Phạm gia nhìn nhau, cùng quỳ xuống trước họ.
“Đại ơn đại đức của các vị với Thanh Giang Thôn chúng ta, cha con chúng ta suốt đời không quên.”
“Ấy ấy, tổn thọ chúng cháu hai bác ơi, chúng cháu còn trẻ chỉ mong cống hiến cho xã hội, trừ gian diệt bạo.” Minh Duệ cùng Khánh Dư đỡ cha con họ dậy.
“Trước tiên chúng ta còn phải giải quyết xác của cô gái kia.” Tuệ Nghi cất lời.
“Đúng vậy cô ta dường như đã bị thi hóa vấn đề là phải tìm cách trục hồn mà không ai phát hiện.” Gia Khánh trâm ngâm.
“Một giờ ngày mai sẽ động quan, chúng ta sẽ âm thầm theo dõi, đợi đêm xuống chúng ta sẽ khai mộ hủy thi.” Phạm Hải cất lời.
“Quyết định như thế, mấy đứa vào nhà nghĩ ngơi lấy sức, mai chúng ta sẽ hành động.” Phạm lão mời cả bọn vào nhà khi màn đêm đã trở lạnh hơn.
Bọn họ chỉ có thể minh tưởng nghĩ ngơi chứ không dám ngủ, nổi sợ đã lấn át tất cả.
Gia Khánh lấy thanh sắt ra mà hấp thụ toàn bộ những linh hồn mà hôm nay hắn thu được, số lượng khá nhiều, tu vi của hắn đang có khuynh hướng gia tăng.
Nhà cô gái Thanh Hà.
Một cơn gió lạnh thổi qua làm tắt hết nến, cả những ánh đèn điện cũng tắt luôn, xung quanh tối đen.
Cơn gió lạnh còn đánh ngất toàn bộ những người còn thức trông quan.
Từ phía xa, một tên thanh niên gầy gộc thân thể ướt đẫm, đôi mắt hắn trắng xóa vô hồn từ từ tiến lại kế bên quan tài.
Nắm quan tài tự mở ra, hắn từ trong thân thể móc ra một phiến đá đen, ném vào bên trong. Sau đấy nhẹ nhàng dời đi.
Ánh đèn điện cùng những ngọn nến được thắp sáng trở lại như chưa hề có gì sảy ra.
Mặt trời ló dạng phía xa báo hiệu ngày mới đã tới.
Quá trình động quan cho đến khi chôn cất hoàn toàn bình thường không có vấn đề gì. Cô gái được an táng trong nghĩa trang phía đông của thôn, nơi này cách con đập chỉ chừng trăm mét.
Sáu giờ chiều, mặt trời dần khuất núi, nghĩa trang đìu hiu vắng lặng không một bóng người.
“Hành động thôi.”
Cha con Phạm gia cùng bốn đứa kia rình từ khi bắt đầu hạ huyệt đến giờ, bây giờ họ sẽ thực hiện kế hoạch đã bàn đêm qua. Cả sáu cùng tiến lại khu mộ mới đắp.
Bọn họ mỗi người ba ném hương thành kính chấp tay khấn vái trước khi hành động.
Bốn tên nam nhân hì hục gần nữa tiếng mới đào xong, họ phải đào rộng ra để có chổ đứng mà tiến hành khai quan.
Cha con Phạm lão cùng Khánh Dư nhìn nhau tiến hành khai quan, còn Gia Khánh chuẩn bị một kiếm thu hồn. Minh Duệ cùng Tuệ Nghi nắm chặt tay nhau đứng bên trên quan sát.
“Mở.” Phạm lão ra hiệu, cả ba cùng dùng sức bật nắp quan tài.
Nhưng...
Bên trong trống rỗng.
Quan tài hoàn toàn trống rỗng, dưới đáy quan tài có một lổ thủng lớn đùng.
Cả sáu người ngơ ngác trừng to đôi mắt.
Bọn họ canh gác bên trên, còn xác chết thì đào lổ thoát đi dưới bên dưới.
Phí công vô ít rồi.
“Lập tức quét map.” Gia Khánh siết chặt nắm đấm hạ lệnh.
Bản đồ nhỏ lập tức xuất hiện trong tiềm thức hắn.
“Không hề có gì bất thường.” Hệ thống báo cáo hắn.
“Cái hố này thông tới đâu ?”
“Miệng hố tại hàng cây me ven con đập.”
“Khốn kiếp, chúng ta không hề lườn trước được điều này.” Phạm lão nhìn cái hố, lắc đầu ngao ngán.
“Chuyến này phí công rồi.” Khánh Dư lắc đầu.
“Chúng ta đến con đập xem xét.” Gia Khánh thở dài, hắn tự trách mình đã quá sai lầm khi không quét map sớm hơn, biết đâu trong một tiếng bản đồ tồn tại hắn sẽ phát hiện ra cô ta trồi lên.
Bọn họ đậy nắp quan tài, lắp đất và tiến về phía con đập.
Đã hơn bãy giờ, bầu trời tối đen như mực, chỉ có vài lốm đốm sáng nho nhỏ từ vài con đom đóm trong khu rừng. Gió lạnh thổi rét run cả người.
Tuệ Nghi triệu hồi một ngọn lửa đi theo phía trên đỉnh đầu bọn họ để soi đường.
Chẳng mấy chốc Gia Khánh đã dẫn họ đến miệng hố.
“Thật ranh ma, dường như ả biết được kế hoạch của chúng ta chăng ?” Minh Duệ suy nghĩ.
“Chúng ta bỏ xót linh hồn tên béo kia, hắn hấp thu khá nhiều linh hồn ta ước chừng hắn sắp đột phá linh tướng.” Gia Khánh ngẫm nghĩ, nhớ lại hôm qua lúc ở đấu trường hắn đã là linh tá viêm mãn.
“Mày tự tin có thể trục hồn nó không ?” Khánh Dư hướng hắn hỏi thăm.
“Không biết nữa, nếu đánh trực diện tao không phải đối thủ của nó, tên Trần Đức Bê hôm qua chính là nó nhưng mà lúc đó hắn là linh tá viêm mãn.”
“Hèn gì hắn đánh bờm đầu hai thằng kia, xem ra tu vi linh hồn không thể xác định được.” Minh Duệ nhìn trân trân.
“Đến cả thấy nó cô còn làm không được thì xác định tu vi của nó bằng niềm tin hả.” Gia Khánh gắt giọng.
“Chúng ta vào thôn nghĩ ngơi, thay nhau thức canh chừng nếu có biến lập tức hành động.” Phạm lão lên tiếng.
Trong thôn có một địa phương được gọi là tháp truyền hình, kiến trúc cao nhất có thể từ nó mà quan sát toàn thôn.
Thế là cả bọn lên đường tiến về thôn ăn uống lấy sức, và dạo quanh thôn vài vòng.
Cha con Phạm lão đã đến tháp trước để quan sát.
Không khí ban đêm ở đây yên tịnh và mát mẻ khác xa với chốn đô thị huyên náo, ngôi làng càng trở nên thơ mộng xinh đẹp hơn có vài đàn đom đóm bay lượn.
Minh Duệ chạy nhảy, tay cầm điện thoại chụp đủ biết bao kiểu dáng, nụ cười nở rộ trên môi, đã rất lâu rồi cô nàng chưa được tung tăng giữa khung cảnh nên thơ như vầy.
“Cô đến từ đâu vậy tiểu thư Tuệ Nghi ?” Gia Khánh hướng cô nàng lạnh lùng kế bên bắt chuyện.
Khánh Dư kế bên lắng nghe, thứ hắn quan tâm nhất lúc này là tuổi đời của nữ pháp sư này.
“Ta ở Bắc Hà Đại Lục, sở thích chu du khắp thế giới.” Tuệ Nghi không lạnh không nhạt đáp hắn.
“Một mình cũng thú vị quá nhỉ, không biết tiểu thư bao nhiêu mùa xuân rồi ?”
Tuệ Nghi liếc nhìn hắn một lúc lâu.
“Nếu ta nói hai mươi ngươi tin không ?”
Khánh Dư ho khan một tiếng vội nhìn sang cô gái kế bên đầy ngỡ ngàng.
“Sao, không tin à ?” Nàng ta bất ngờ trước thái độ của hai tên này, cả hai mở to mắt há hốc mồm trân trân nhìn cô ta.
“Tin, tin thế quái nào được cơ chứ. Tiểu thư à đừng đùa nữa hai mươi tuổi đã là Hoàng Sắc Pháp Sư ai mà tin.” Gia Khánh lắc đầu liên tục.
Thông qua tìm hiểu hắn biết một tên pháp sư muốn đột phá sắc màu mới là cực kỳ khó khăn, phải trải qua Thiên Kiếp Tẩy Lể mới tiến cấp thành công. Chính vì thế mà tụi pháp sư có số lượng ít do trong quá trình đột phá có thể bị sét đánh tới mất cả mạng nếu thất bại. Tên nào đột phá thành công nhưng nhân phẩm kém thì cũng bị tàng phế suốt đời.
Chiến lực của pháp sư bao giờ cũng mạnh mẽ hơn linh sư và vũ sư, chức năng của họ cũng nhiều hơn. Một Hoàng Sắc Pháp Sư Đỉnh Phong có thể đánh ngang tay với một tên linh vương viêm mãn.
Hoàng Sắc Pháp Sư tức là đã trãi qua hai lần tẩy lễ, lần sau chắc chắn khủng bố hơn lần trước, một cô gái hai mươi tuổi có thể chịu đựng được sao ?
“Làm sao hai ngươi biết ta là Hoàng Sắc Pháp Sư ?” Tuệ Nghi đôi mắt lạnh lùng hướng đến hai tên.
“Đến cả linh hồn mắt thường không nhìn thấy được mà hắn cũng biết, cô sống sờ sờ đứng đây mà hắn không biết ư.” Khánh Dư lên tiếng.
“Xem như ngươi lợi hại.” Cô ta nhếch môi cười mĩm.
Một tấm thẻ bằng vàng xuất hiện trên tay Tuệ Nghi, cô giơ ra cho hai tên kế bên xem.
Minh Duệ thấy bên này náo nhiệt cũng quay lại, nhìn vào tấm thẻ.
“Má ơi...” Minh Duệ gương mặt ngáo ngơ.
Bên trên tấm thẻ vàng ghi :
Tên : Huỳnh Tuệ Nghi
Ngày sinh : 20/06/4000
Nguyên Quán : Bắc Hà Đại Lục
Tộc : Quán Quán
Đẵng cấp : Hoàng Sắc Pháp Sư Sơ Kỳ
Bên dưới có đóng dấu bảo ấn của Ma Pháp Viện Bắc Hà.
“Thế nào, tin chưa ?” Nhẹ nhàng thu lại tấm thẻ, nàng trừng mắt với ba tên trước mặt.
“Cô là quái vật rồi.” Cả ba cùng lên tiếng.
“Tùy các ngươi.” Nàng cất bước về phía trước, trên môi xuất hiện nụ cười mĩm.
Ba tên nhìn nhau cùng gật đầu tiến lại phía nàng chiêu dụ. Con hàng này quá chất lượng.
“Không biết tiểu thư Tuệ Nghi có hứng tham gia Hoa Hợp Chiến không ? chúng tôi có ba thêm cô nữa là chúng ta có thể đăng ký tham gia rồi.” Gia Khánh đi kế bên buôn lời chiêu mộ.
“Đúng đúng, có thêm quái vật...à nhầm Tuệ Nghi xinh đẹp thì phần thắng thuộc về chúng ta rồi.” Minh Duệ nhanh nhảu hùa theo.
“Không có hứng.” Chỉ ba chữ nhẹ nhàng đáp lại.
“Ấy ấy, tiểu thư đừng vội từ chối chứ, giải thưởng rất chi là hấp dẫn đấy.” Gia Khánh không nản.
Tuệ Nghi lắc tay.
“Chúng ta mới gặp nhưng mà như đã cùng nhau trãi qua những chuyện kinh dị suốt hai hôm nay,lại cùng chung một chí hướng đó là ý trời sắp đặt mối lương duyên này, lẻ nào tiểu thư không muốn kéo dài thêm lương duyên này ?” Khánh Dư gia nhập cuộc dụ dỗ.
“Ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vụ này để còn lên đường ngao du.” Nàng đáp lại hắn tỉnh bơ.
“Giải thưởng quán quân có thể tham gia khảo hạch của Học Viện Quái Vật chẳng lẻ cô không hứng thú sao ?” Gia Khánh tiếp tục.
“Chán.” Nàng lạnh lùng đáp lại.
“Con nhỏ này thật cứng đầu thế má, đè ra hiếp bây giờ.” Hắn thầm nghĩ.
“Chẳng lẻ tiểu thư không hứng thú đứng trên đấu trường thỏa chí tung hoành, uy chấn bốn phương sao ?” Cô gái này là mảnh ghép hoàn hảo nhất cho đội hình bọn họ.
“Không.” Cô nàng chân cứ bước.
Ba tên bọn hắn lắc đầu nhìn nhau, ai bảo người ta mạnh quá, mình cần người ta chứ người ta đâu cần mình.
“Nữ nhân này thích cái gì để chiêu mộ không ta.” Gia Khánh suy tư bước theo.
“Thích cái mạng mày.” Hệ thống đáp lời hắn.
Hắn bẻ đốt tay phát ra âm thanh “Rắc!” “Rắc!” tiếng lên đứng đối diện với Tuệ Nghi.
“Tôi sẽ làm cho cô ba việc bất kỳ nếu cô yêu cầu nếu cô tham gia đội cùng chúng tôi.” Hắn quyết tâm lên tiếng
Tuệ Nghi dừng bước, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng nhìn ra sự chân thành cùng quyết tâm và cả chiến ý trong ánh mắt hắn.
“Giết hắn. Ngươi làm được không ?” Nàng bất ngờ chỉ tay về phía Khánh Dư.
Cả ba tên tròn mắt, không tin được nữ nhân này vậy mà lại yêu cầu như vậy.
“Không được, trừ những việc thương thiên hại lý, đâm chém người thân ta sẽ không làm.” Hắn nhìn sang đồng bọn sau đó lại nhìn trực tiếp vào mắt nàng.
“Được. Chỉ cần ngươi hứa sẽ giết cho ta một người, ta sẽ đồng ý gia nhập cùng đội với các ngươi và sẵn sàng dùng hết sức mạnh của một Hoàng Sắc Pháp Sư.” Lời nói chắc nịch của nàng phát ra, lập tức dưới chân nàng một vòng sáng ma pháp màu vàng xoay đều, khí thế của nàng phát ra làm cả bọn Gia Khánh đứng không vững.
“Được ta hứa với cô, hắn là ai ?” Gia Khánh nghiến răng, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào đôi lam mục của nàng.
“Lý Gia Khánh.” Chỉ ba từ cất lên từ đôi môi nàng.
“Lậu má thật luôn.” Hệ thống vang vọng bên tai hắn.