Phía trước khoảng chừng năm người thanh niên, tay cầm gập gộc, quần áo lấm lem bùn đất cùng mồ hôi ẩm ướt.
“Ca ca, muội ở đây.” Tiểu nha đầu thoan thoát chạy tới đám thanh niên.
“Tiểu Mi, xú nha đầu chỉ giỏi làm người khác lo lắng.”
Thanh niên khá gầy, chạy lại bế Tiểu Mi vào lòng.
“Tìm được Tiểu Mi rồi chúng ta về thôi, làm tí cá tối nhậu nào.” Đám thanh niên phía sau thở phào nhẹ nhỏm, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.
“Các vị đây là ?” Một tên trong đám thanh niên lên tiếng hỏi thăm đám Gia Khánh.
“Các vị ca ca và tỷ tỷ lợi hại lắm nha, chính các ca ấy cứu muội khỏi đám người xấu đó.” Tiểu Mi chạy lại nắm tay Tuệ Nghi kéo đến trước đám thanh niên.
Đám Gia Khánh gật đầu chào hỏi bọn họ.
Trên đường đi Gia Khánh đã nói với Tiểu Mi không được tiết lộ chuyện bị bọn cương thi Trần Phong tấn công mà nói với họ là bị kẻ xấu nào đó tấn công, đòi bất bắt cóc.
“Cám ơn các vị đã giúp đỡ Tiểu Mi, không biết các vị từ đâu đến ?”
“Chúng ta đến Trà Lân du lịch, đang rãnh rỗi nên đi câu cá giải trí thì vô tình bắt gặp Tiểu Mi bị bọn kia bắt cóc nên ra tay.” Gia Khánh đáp lời.
Bốn tên phía sau gương mặt ngơ ngác ngay dại, đôi mắt dán chặt vào hai nữ nhân, nước dãi chảy trên khóe miệng bọn chúng...
“Bọn mê gái.” Khánh Dư mắng nhỏ.
“Bổn cô nương đẹp thì phải để người khác ngắm chứ, hớ hớ.” Minh Duệ che miệng hướng tên bên cạnh đáp lời.
“Thế tại sao lần trước cô lại đánh thằng kia ?”
“Do nó nhìn ngực tao, thứ dâm tặc mất nết đáng đánh.”
“Ta là Trần Vũ còn đây là các bạn của ta. Hay là các vị đến thon chúng ta làm khách vài ngày được không ?” Ca ca Tiểu Mi mời chào.
Đồng bọn phía sau lập tức hô hào hưởng ứng nhiệt liệt. Thôn cũng có gái xinh nhưng mà không có nhỏ nào xinh đẹp quý phái như hai nhỏ trước mặt.
Cả bọn thầm cám ơn bọn bắt cóc Tiểu Mi...
“Được thôi, chúng ta đang rất rãnh, đi chơi một vài ngày cũng không sao.” Minh Duệ lời vừa nói ra đã làm ngây ngất vài tên thanh niên.
Cả bọn hớn hở đi trước mở đường, chọn cung đường đi dọc theo con sông lớn. Điều này rất hợp ý Gia Khánh, vì hắn đang cố gắng xác định vị trí của cổng âm ti.
Suốt cả đoạn đường đi, hắn âm thầm quan sát khắp con sông nhưng không có gì đáng ngờ.
Chức năng bản đồ đã mất. Môt ngày được quét hai lần, mỗi lần tồn tại một giờ.
“Dòng sông này không có gì khả nghi.” Hắn hướng hệ thống hỏi thăm.
“Con bé nói bọn kia bị đuối nước tên con đập, may ra ở đó mới có.”
Di chuyển chưa đến một giờ thì bọn họ đã đến thôn của Tiểu Mi.
Đây là một thôn nhỏ, nhà cửa chỉ có một lầu cất nhau khoảng hơn vài mét, trước sân mỗi nhà đều mảnh vườn nhỏ, phía xa ruộng lúa tươi tốt. Đường xá vắng lặng, thỉnh thoảng có vài người đi lại. Nơi đây là điển hình của vùng nông thôn nghèo.
“Nơi đây cách Trà Lân không quá xa, mà yên bình quá ha, thật thoải mái.” Minh Duệ hỏi thăm.
“Thôn chúng tôi trên danh nghĩa thuộc quản lý của Trà Lân thành, nhưng cả thôn ít có người tu luyện, ai may mắn lắm thì tới linh tá là cùng, tài nguyên ở nới đây vốn ít ỏi nên không được bên trên chiếu cố. Họ chỉ cử một nhóm quân đội nhỏ đóng quân cách đây hai cây số để giữ an toàn trật tự tại nơi đây thôi.” Một tên khác trong bọn lên tiếng giải đáp.
“Người xưa có câu lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước. Dòng sông này nuôi sống cả thôn chúng tôi đó.” Trần Vũ chỉ tay về phía dòng sông.
Bọn họ tiến vào đến thôn, thì bốn tên đồng bạn Trần Vũ chạy đi lấy đồ nghề câu cá, để làm buổi nhậu đón khách.
“Cha, mẹ. Chúng con về rồi. Hôm nay nhà ta có khách từ thành phố đến ạ.” Trần Vũ dẫn bọn ân nhân về nhà của mình, nhà hắn cũng coi như khá giả trong thôn.
Tiểu nha đầu hân hoan chạy thẳng vào nhà, lát sau được đôi lão phụ nhân bế cô nàng ra.
“Chúng cháu chào cô.” Cả bốn lể phép chào hỏi đôi phụ thê.
“Các cháu từ Trà Lân đến sau, khách quý khách quý, mời vào nhà.” Đôi phu thê tươi cười nồng nhiệt chào đón bọn họ.
Sau khi nghe cô con gái nhỏ kể lại sự việc họ càng thêm cảm kích cả bọn, tiếng cười nói rôm rã.
“Đúng là người thành phố, tuổi trẻ tài cao.” Lão phụ thân cảm thán.
Từ ngoài cổng một thanh niên hớt hải chạy vào.
“Vũ ơi, Lý lão gia phát hiện xác Thanh Hà trên giữa đập nước kìa.”
Gương mặt Trần Vũ trắng bệch, ly nước cũng bị hắn làm rơi. Thanh Hà là người con giá hắn đang theo đuổi.
Bọn Gia Khánh nhìn nhau, hắn nháy mặt ra hiệu với mọi người.
“Lại là con đập đó sao, chỉ trong một tháng mà có sáu người đuối nước rồi đó.” Lão phu nhân thở dài.
“Tiểu Mi ở nhà với mẹ, cha con chúng ta ra xem như nào.”
“Chúng cháu theo với.” Khánh Dư đứng dậy lên tiếng.
“Được, chúng ta đi.” Ông ấy định ngăn nhưng khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của cả bốn thì không ngăn nữa.
Con đập cách thôn không xa.
Khi bọn họ đến thì đã đông nghịt người, đôi phu phụ ôm nhau ngồi khóc lóc đầy đau khổ, nét hoang mang lo sợ hiển hiện trên gương mặt những người khác.
Cả bốn đưa tầm mắt đánh giá con đập một vòng, đây là một con đập tự nhiên khá rộng, mặt nước trong xanh, điều họ chú ý nhất là xác một cô gái lõa thể đang nổi ngoài kia.
Gia Khánh phát hiện từ dưới mặt nước xanh kia đang có tiếng khóc u oán cất lên, đâu đó còn có một vài hình bóng lượn lờ dưới mặt nước.
“Nó ở dưới này.” Hệ thống xác nhận với hắn.
“Để ta bơi ra mang xác cô ấy vào.” Khánh Dư lên tiếng, hắn bắt đầu cởi áo khoe thân hình săn chắc.
“Không được, bơi ra đó mày coi chừng bỏ mạng đó.” Gia Khánh can ngăn.
Cả bọn nhìn hắn khó hiểu.
“Khánh, tốt nhất là mày nên nói ra những chuyện này là sao.” Khánh Dư đã mất kiên nhẫn, những chuyện hôm nay hơi hoang đường.
“Cha con Phạm lão đang trên đường đến để vớt xác, mọi người hãy đợi chút.” Một lão già linh tá cất tiếng khàn khàn, ông ta là trưỡng thôn ở đây.
“Vào đây rồi nói.” Hắn chỉ vào một gốc cây vên đập.
“Dưới cái đập này có lẻ tồn tại một cái cổng âm ti.” Hắn nhẹ giọng.
Ngạc nhiên cùng kinh hoàng xuất hiện trên gương mặt Khánh Dư và Minh Duệ.
“Cổng âm ti, nơi kết nối Minh Giới và trần gian sau ?” Tuệ Nghi vẫn nét ạnh lùng bình thường, dường như chẳng có gì làm cô ta lo sợ.
“Chính xác là vậy, ta vừa xem xét dưới đáy hồ này xuất hiện rất nhiều oan linh đang gào khóc.”
“Cái này có liên quan gì tới cái bọn mà mày gọi là cương thi không đó ?” Minh Duệ giọng nói sợ hãi nhìn hắn.
“Gần cổng âm ti thường xuất hiện âm ti khí, cái thứ được cho là có thể thay đổi linh hồn, làm chúng không thể tiến vào Minh Giới mà vẫn tiếp tục ở lại dương gian.” Người lên tiếng là Tuệ Nghi.
Gia Khánh đánh giá cao cô gái bí ẩn này, đồng thời cũng đề phòng cô ta hơn nữa.
“Âm ti khí sẽ giam cầm linh hồn vào thể xác người chết và biến đổi thể xác ấy thành cương thi, bọn chúng sẽ mất hết các cảm giác, cơ thể cũng trở nên cứng cáp lạ thường. Bọn chúng có thể đi sát sinh đoạt hồn để tu luyện tiến hóa, nếu tiến hóa đến mức nhất định linh hồn có thể rời khỏi thể xác này mà cướp thể xác kẻ khác để tiếp tục sinh tồn. Tên Trần Đức Bê sáng nay chính là bị linh hồn của một tên cương thi nào đó chiếm lấy.” Hắn giảng giải cho đồng bọn.
“Mày có thể nhìn thấy linh hồn sao ?” Khánh Dư hỏi hắn.
“Ừ, ngoài ra tao còn có thể trục hồn chúng nó.” Hắn xác nhận.
Tuệ Nghi nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp trong thoáng chốc.
“Vậy cô gái đáng thương đó sẽ trở nên giống bọn hồi sáng sao ?” Minh Duệ chỉ tay ra phía xa.
“Rất có thể là vậy. Muốn chấm dức chuyện này thì phải đóng cổng âm ti ở đây lại và giải quyết linh hồn những người xấu số đó.” Hắn nhìn xa xăm.
“Mày biết cách đóng nó không ?” Khánh Dư hỏi hắn.
“Chưa biết, nhưng tao sẽ tìm cách.” Hệ thống chưa đưa ra cho hắn cách đóng cổng.
“Đến rồi, đến rồi.” Trưỡng thôn lên tiếng mừng rỡ.
“Phạm lão gia xin hai vị mang con tôi về, tôi cầu xin hai vị...” người mẹ mếu máu, nức nở, dập đầu quỳ lạy cha con Phạm lão vừa tới.
Phạm lão vừa đến nhìn qua khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, người cha tóc bạc trắng, người trần không áo chỉ mặc mỗi cái quần đùi sậm màu, thân thể cường tráng lực lưỡng, trên tay lão đang cầm một cuộn dây thừng sơn đỏ.
Người con đi bên cạnh lão khoảng chừng bốn mươi, gương mặt phúc hậu, cơ thể lực lưỡng, trên vai vác một chiếc thuyền rách nát, cùng một cái móc câu dài.
Phạm lão không nói một lời đi tới cạnh bờ của đập nước, ông cột một đầu dây thường vào tảng đá lớn cắm trên mặt đất, một đầu khác thì cột vào chiếc thuyền nát mà con trai ông ta mới thả xuống nước.
“Lát nữa tôi đi câu thi thể, các người đứng trên bờ kéo dây thừng, nếu như tôi không cẩn thận rơi vào trong nước, thì cũng không cần các người lo.” Phạm lão bổng nhiên nói.
Mọi người sững sờ.
Gương mặt con trai ông ấy có nét u buồn, cũng có oán hận, càng nhiều hơn là tự trách...
“Dây thừng hồi dương, chỉ có tình huống nguy cấp chín phần chết một phần sống mới dùng đến nó. Lão già này có lẽ cũng nhìn thấy được oan linh, mày theo ông ta câu xác đi.” Hệ thống lên tiếng.
Gia Khanh gật đầu tiến lại.
“Xin phép Phạm lão cho cháu được đi theo ông câu xác với.” Hắn cất lời.
Không đợi cha con Phạm lão cất tiếng hắn bồi tiếp một câu.
“Nếu có thi biến sảy ra thì liệu một sợi thừng hồi dương có cứu được cha con ngài không ?”
Ba đồng bạn cũng bất ngờ về lời đề nghị của tên này.
Gương mặt người con tràn ngập bất ngờ, ông ta tự vã mình một cái để xem có đang mớ ngủ không.
Lông mày Phạm lão nhiếu chặt, ông suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc nhẹ gật đầu.
“Tiểu tử ngươi tên gì ?” Thanh âm u oán Phạm lão hỏi hắn.
“Lý Gia Khánh.” Thanh sắt lập tức xuất hiện trên tay hắn, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
Khi vừa nhìn thấy thanh sắt xuất hiện trên tay Gia Khánh, Tuệ Nghi hoảng hốt thoái lui về sau, ánh mắt cô đầy bàng hoàng.
Trưa nay đã thấy hắn dùng để đâm cương thi nhưng vì cách quá xa nên nàng không nhìn kỹ, hiện tại đứng kế bên nhau nàng mới nhìn rõ nó.
Ba người bọn hắn cùng bước lên con thuyền rách. Họ chỉ có thể đứng trên đó vì không có chổ ngồi.
Thuyền nhỏ nhẹ lướt.
“Không biết cái thuyền rách đó có bị phá nát trên đường đi không nữa.” Minh Duệ ngơ ngác dõi theo hình bóng bọn họ.
“Đi vớt xác có quy định của vớt xác, thuyền tốt chở người, thuyền nát chở xác, xuống nước vớt xác, thuyền càng nát càng tốt.” Phạm lão đứng đầu lên tiếng.
Gia Khánh ánh mắt nghiêm túc, dò xét xung quanh, tiếng than khóc hắn nghe ngày càng rõ.
Thuyền nhỏ rẽ sóng mọt đường tiến tới trung tâm đập nước nơi cái xác đang trồi lên.
Chỉ còn chút nữa là tới gần xác chết, bỗng nhiên dị biến...
Con thuyền bỗng dưng lung lay, đong đưa dữ dội, giống như có mấy người mạnh mẽ rung lắc muốn kéo bọn họ xuống nước.
Bọn họ cố ổn định tư thế không cho thuyền lật.
Gia Khánh vận chuyển nhãn lực nhìn xuyên mặt nước, da gà nổi lên khắp người hắn. Bên dưới mặt nước là vô số oan hồn ghê rợn đang nhe răng gào thét. Mà đa số oan hồn là nữ giới. Hắn tự trấn tĩnh bản thân không được sợ hãi, nhưng nhịp tim của hắn đang đập loạn xạ.
Hắn cắn răng liên tục đâm thanh sắt xuống nước , một vài linh hồn bị đâm trúng lập tức bị thanh sắt hút lấy luyện hóa.
Gương mặt cha con Phạm gia trở nên nghiêm trọng, nhưng họ vẫn còn bình tĩnh vẫn làm chủ được bản thân.
Phạm lão cầm móc câu xác lên, phóng mạnh ra ngoài, móc câu vững chắc móc vào thi thể cô gái.
“Hải, quay thuyền.” Ông ta hét to giục đứa con chèo thuyền về bờ.
Phạm Hải nhanh chóng chèo nhanh thuyền về bờ.
Lúc này con thuyền càng rung lắc dữ dội hơn nữa, nó có thể lật bất cứ lúc nào.
Gia Khánh cắn răng vung kiếm qua lại hai bên, nước bắn tung tóe, ý định của hắn là muốn xua đuỗi bọn oan linh.
Mắt thấy thuyền sắp đến bờ thì chợt một tiếng “Ùm!” vang lên sau lưng Gia Khánh, Phạm lão đã ngã xuống nước.
Phạm Hải lập tức lao xuống.
Trên mặt nước không ngừng xuất hiện bong bóng, mất khoảng nữa phút mọi thứ trở nên bình lặng.
Hắn hoang mang, lập tức cắm đầu lao xuống nước.
“Khánhhhhh !” Đồng bọn trên bờ hoang mang gào tên hắn.
Trong tầm mắt của hắn, cha con Phạm lão đang bị các oan linh ghê rợn quấn lấy, họ vận chuyển thủy linh lực chống trả nhưng không mấy tác dụng. Tiếng thét oan linh vang vọng không ngừng.
Xung quanh hắn có vô số oan linh ghê rợn tiến lại, bọn chúng lái nhợt và nhày nhụa.
Hắn vung kiếm lung tung chém nát từng tên dám lại gần.
Cha con Phạm gia càng bị kéo xuống sâu hơn.
Hắn lập tức tụ một quả phong cầu, xoay lưng chưởng mạnh ra sau mượn phản lực lao xuống sâu hơn.
Hắn tiến sát lại gần cha con Phạm gia, không ngừng tung kiếm đánh dẹp oan linh xung quanh họ.
Mỗi cú chạm kiếm vào linh hồn xấu số, bọn chúng sẽ bị thanh kiếm hấp thụ.
Chẳng mấy chốc hai cha con Phạm gia đã thoát được, bằng tại bơi lội thâm niên, bọn họ kéo hắn cùng ngoi lên mặt nước.
Họ vừa nổi lên mặt nước liền bám vào con thuyền nát.
Người trong thôn nhìn thấy một màn này lập tức liều mạng kéo sợi dây thừng đỏ mà Phạm Lão truyền lại.
Rốt cuộc con thuyền cập được bờ.
Gia Khánh cùng cha con Phạm Gia leo lên bờ với gương mặt cắt không còn một giọt máu.
Mọi người kéo thi thể cô gái lên bờ, đắp chiếu thắp hương cho cô gái xấu số.
Cha mẹ cô lạy tạ bọn họ, rời nhờ Trần Vũ vác xác con gái về nhà an táng.
Dân làng di tảng, để lại bọn Gia Khánh cùng cha con Phạm Gia.
“Mày không sao chứ hả ?” Minh Duệ tiến lại dùng khắn lao khắp người hắn.
Hắn thu thanh sắt vào không gian hệ thống, ngã người xuống đất nằm thở.
“Nếu không có cháu hai cha con ta đã là oan hồn dưới cái đập này rồi.” Phạm lão hướng hắn cảm tạ chân thành.
“Việc nên làm mà ông.” Hắn thờ hì hục, vận chuyển vân lực theo kỳ kinh bát mạch hồi sức.
Tuệ Nghi một lần nữa dùng Cam Vũ hồi sức cho cả ba.
Khánh Dư đốt lửa sưỡi ấm cho họ.
“Tất cả là lỗi của ta, tại ta nhiều chuyện mới ra nông nổi này.” Phạm Hải lắc đầu thở dài đầy hối hận.
“Chúng ta về nhà rồi nói.” Phạm lão gắt giọng.
Bọn Gia Khánh được cha con Phạm gia mời về nhà họ.
Khi bọn họ đi xa, một cái xác từ giữa hồ nổi lên, nó đứng trên mặt nước nhìn về phía bọn Gia Khánh.
............
Vĩnh Điện Thành.
Sau một ngày hôm mê, Cao Thanh Quyên đã tỉnh lại, cơ thể nàng vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục.
KENG...KENG...
Vì chán cái cảnh phải nằm trong phòng nên nàng ra ngoài vận động và va chạm cùng Mạc Đăng Dung.
Tên Đăng Dung này đã được nàng tặng cho công pháp đao pháp Xích Ảnh Nhất Thuấn mà nàng đã triệu hồi sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Khỏi phải nói tên Đăng Dung hớn hở vui sướng cở nào, được gái tặng quà còn sướng hơn cắn thuốc.
Hắn bất kể ngày đêm tu luyện đao pháp.
“Ta lại thua nữa rồi.” Hắn ủ rũ, khi mũi Ngân Long Thương chỉa trước ngực hắn.
“Mới luyện đao pháp có vài ngày mà đã tiến bộ như thế cũng rất tốt rồi, ta luyện thương pháp nhiều năm nay mà phải mất hơn mười phút mới chiến thắng được cậu đó.” Thanh Quyên thu thương nở nụ cười với hắn.
“Đó là do nàng chưa khỏe lại thôi, nếu không chắc gì ta đã trụ vững được một phút.” Hắn vui vẻ đáp lời nàng.
“Hai tên các ngươi lại đây uống nước nào.” Mạc Hịch cùng Ngọc Nhi quan chiến cách đó không xa.
“Đa tạ bác trai và Ngọc tỷ.” Thanh Quyên khách sáo tiếp nhận ly nước.
“Thanh Quyên à, ngươi có dự tính gì sắp tới không hả ?” Mạc Hịch hướng Cao Thanh Quyên hỏi thăm.
“Công việc tại đây của cháu đã xong rồi, cháu sẽ rời đi trong vài ngày tới, cám ơn bác cùng Ngọc tỷ và Đăng Dung đã giúp đỡ cháu trong thời gian qua.”
“Nàng phải đi sao ? Mà nàng đi đâu ?” Đăng Dung lòng buồn rười rượi hỏi thăm nàng.
“Chưa biết nữa, chân bước thì cứ đi.” Nàng ung dung nhấp ngụm trà.
“Gia đình cháu ở đâu ?”
“Cháu là cô nhi tha phương khắp nơi, may mắn được sư phụ thu nhận làm đồ đệ, nhưng ba năm trước gia sư đã mất, nên cháu lưu lạc khắp nơi.”
Cái cớ này được nàng bịa ra thường xuyên, cơ mà ít nhất là nơi đây nàng không có gia đình thật.
“Khổ cho nàng quá.” Đăng Dung đồng cảm với nổi khổ của nàng.
Cả Mạc Hịch lẫn Ngọc Nhi đều bất ngờ về gia thế của nàng, bọn họ cứ nghĩ nàng phải một thiên kim của gia tộc hoặc thậm chí là công chúa quốc gia hưng thịnh nào đó, bởi lẽ chỉ có những thế lực đó mới đào tạo cho ra đời một quái vật hai mươi tuổi đột phá Hoàng Sắc Pháp Sư.
“Trà Lân thành ở Đông Hải Đại Lục đang tổ chức đại hội Thiếu Niên Anh Hùng Chiến, cháu có hứng thú đi cùng Đăng Dung nhà bác đến tham dự không ?” Mạc Hịch nhấp một ngụm trà ung dung mở lời.
Đôi mắt Đăng Dung sáng lên âm thầm giơ ngón tay cái về phía cha, chẳng phải ý của cha là muốn tạo không gian cho hắn và nàng vun đắp tình cảm sao.
“PHÁT ĐỘNG NHIỆM VỤ MỚI : QUÂN LÂM THỜI NIÊN THIẾU.”
Nàng chưa kịp mở lời định từ chối thì hệ thống đã vứt cho nàng cái nhiệm vụ mới.
“Yêu cầu của nhiệm vụ lần này là tiểu thư phải đoạt chức vô địch ở đại hội Thiếu Niên Anh Hùng Chiến.” Âm thanh Tiểu Quyên vang lên bên tai nàng.
“Em thấy được không Thanh Quyên ?” Ngọc Nhi châm trà kế bên cất tiếng.
“Cũng được ạ, cháu cũng không có nơi để đi, tạm thời đến đó cùng Đăng Dung ca vậy.” Nàng vui vẻ gật đầu.
“Tốt quá.” Đăng Dung hớn hở cười lớn hạnh phúc.
“Tốt, ta đã chuẩn bị ba vé máy bay đến Trà Lân vào sáng sớm ngày mốt. Ngươi nghĩ ngơi cho lại sức, ổn định tinh thần mà tham gia đại hội.” Mạc Hịch đứng dậy quay bước.
“Ba, ba vé ? Cha à ai nữa vậy ?” Đăng Dung gương mặt khó coi, hắn cứ ngỡ chuyến hành trình này chỉ có hắn và Thanh Quyên.
“Đương nhiên vé còn lại là của ta rồi.” Ngọc Nhi kéo tay Thanh Quyên tươi cười đi tắm bỏ hắn lại một mình.
Thời gian qua Thanh Quyên và Ngọc Nhi rất thân thiết với nhau.