Chương 6: Quỷ Hồn

Ba chị ngồi ở ven đường, vẫn nhìn Hứa đạo công ôm Nhị Nha rời khỏi, mãi đến khi Hứa đạo công đi không còn bóng, ba chị mới lau mặt, dùng cái cuốc lấp lại những cát đá đất đào lên về trong hố, lại nói với chị: "Nếu em gái con có thể còn sống sót, về sau liền nhận làm cháu gái nuôi cho Hứa đạo công."

Ba chị sau này trở về nói cùng mẹ chị, đứa nhỏ không chôn, lúc trên đường gặp được Hứa đạo công, Hứa đạo công nói đứa nhỏ còn có một chút sức lực, ngựa chết chữa như ngựa sống ôm đi, hắn đã cùng Hứa đạo công nói tốt rồi, nếu cứu sống, thì cho làm cháu gái nuôi của Hứa đạo công.

Mẹ của chị nghe xong liền muốn đi nhà Hứa đạo công nhìn xem, chị đi theo mẹ, kết quả nhìn thấy trên cửa căn nhà tường đất của Hứa đạo công bị khóa lại.

Mẹ của chị đi suốt mấy ngày, nhà Hứa đạo công đều không có người.

Qua thật nhiều ngày, nàng mới nghe được cha mẹ chị nói Hứa đạo công trở về rồi, mấy ngày hôm trước Hứa đạo công không ở nhà là ôm Nhị Nha đi bệnh viện lớn trong huyện chữa bệnh cho Nhị Nha, còn nói Nhị Nha lúc ấy không chết, chỉ là bị sốc.

Cha mẹ của chị đi xem Nhị Nha rất nhiều lần, còn đưa gạo với đồ ăn qua cho Hứa đạo công, nói là một người già cô đơn như Hứa đạo công trước kia còn có thể dựa vào đánh chuông tiểu học trong thôn có chút thu nhập, năm ngoái tiểu học trong thôn đóng cửa, học sinh đều đi vào trấn học tập, một chút đồ ăn này của Hứa đạo công căn bản không đủ sống qua ngày.

Tiểu học trong thôn liên tục nghe đồn có chuyện ma quái, căn nhà luôn luôn trống không, không ai dám ở. Hứa đạo công nói ông trước kia làm đạo sĩ, bát tự trọng, trấn được địa phương này, liền nói với trong thôn muốn dời đến ngụ ở phòng trống trong trường học, thôn thấy ông một người già cô đơn đáng thương cũng đồng ý rồi.

Khi chị lần nữa nhìn thấy Nhị Nha, Nhị Nha đã cùng Hứa đạo công tiến vào Thôn Tiểu, lúc chị rời đi thì nhìn thấy Hứa đạo công đang tiếp tục dạy Nhị Nha bước đi.

Sau khi Nhị Nha rời đi, trong thôn lại đồn đại Nhị Nha mộng du, còn có người nói Nhị nha thiếu hồn gặp tà, lại có người nói là tiểu học trong thôn ma quỷ lộng hành mê hoặc Nhị Nha rồi.

Nhiều năm qua được giáo dục làm cho chị chưa bao giờ tin tưởng chuyện quỷ thần, về mộng du cũng có khoa học giải thích, bao gồm sau này Nhị Nha học được nói chuyện với bước đi, chị đều cho rằng là Hứa đạo công kiên trì dạy bảo cùng huấn luyện, và tuổi tăng thì trí lực cũng sẽ phát triển theo. Rất nhiều đứa trẻ bẩm sinh não bộ trưởng thành không tốt sau này trải qua bồi dưỡng huấn luyện là có thể có được cải thiện rất lớn. Có điều, có lẽ là bởi vì Nhị Nha mộng du thêm vào nơi này là xây lên trên đạo quán trước kia, lại đào rất nhiều bia mộ vô chủ xưa cũ làm vật liệu xây dựng nền tảng, khiến cho nơi này với Nhị Nha luôn dính líu quan hệ với tin đồn ma quái.

Trước kia chị không tin ma quỷ, chuyện lần này lại làm cho trong lòng chị phát sợ. Đầu tiên là Hứa đạo công chết khác thường, nơi này chỉ có khu vực thung lũng hoang kia từng có chồn sóc qua lại, cho tới bây giờ không có người thấy có sói, không có dấu vết và môi trường mãnh thú cỡ lớn sinh tồn. Tối hôm qua bầu không khí xác thực quỷ dị, chị không biết đây có phải liên quan đến ám thị tâm lý người hay không. Điều duy nhất chị có thể xác định chính là đầu óc và tâm trí của Nhị Nha ít nhiều vẫn còn hơi khác người thường, không thể coi Nhị Nha như một người bình thường để em đến túc trực bên linh cữu.

"Hiểu Sanh, sao cổ của con có dấu đỏ?"

Trang Hiểu Sanh bị tiếng của mẹ gọi làm bừng tỉnh, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì ạ?"

Mẹ chị chỉ về phía bên phải cổ chị, nói: "Ở đây, bốn vết máu rõ rõ ràng ràng, ai cào? Có phải con đánh nhau với Nhị Nha không?"

Trang Hiểu Sanh sờ lên vị trí ngón tay mẹ mình, nghĩ đến tối qua chị quả thực cảm thấy nơi này có chút đau rát, chị vội vàng đi phòng Nhị Nha tìm tấm gương, bốn vết đỏ thẫm bị móng tay cào hiện rõ trên cổ, thậm chí còn có thể nhìn thấy dấu vết rách da. Trang Hiểu Sanh bị vết cào xuất hiện khó hiểu này làm sợ đến mức hô hấp cứng lại, vậy mà chị không biết mình bị cào lúc nào! Tối hôm qua chị cũng chỉ chợp mắt một giờ đồng hồ, Nhị Nha liên tục không ngủ, không rời chị một tấc. Trang Hiểu Sanh gần như là vọt tới bên cạnh Nhị Nha đang úp sấp ngủ đến chảy nước miếng ở trên bàn bát tiên, mở tay Nhị Nha ra xem, nhìn thấy Nhị Nha căn bản không có để móng tay, móng tay trơn bóng đó căn bản cào không ra vết máu sâu như vậy.

Lộ Vô Quy mơ màng ngủ, nghe thấy chị Hiểu Sanh đang gọi nàng về trong phòng ngủ, còn có người liên tục đẩy nàng. Nàng buồn ngủ, nhúc nhích cũng không muốn, mà Chị Hiểu Sanh luôn hối thúc nàng, nàng cũng đành phải ngồi dậy, ngay cả con mắt cũng lười mở, nhắm mắt quen cửa quen nẻo tiến vào phòng ngủ, nằm uỵch xuống giường, kéo mền một cái, thong thong thả thả nằm ngửa ngủ. Nàng vừa muốn ngủ, Trang Hiểu Sanh lại tới đây gọi nàng ăn xong điểm tâm rồi ngủ tiếp, Lộ Vô Quy vô cùng buồn ngủ, không muốn để ý Trang Hiểu Sanh, giả bộ ngủ rồi không có nghe, vẫn là vợ Trang Phú Khánh là người tốt, tới đây nhỏ giọng nói: "Con để Nhị Nha ngủ ngon một lát, đến lúc Ưng đại gia tới đây thì phải làm đàn tràng, nó liền không ngủ được." Trong lòng nàng lén lút dựng thẳng ngón tay cái với vợ Trang Phú Khánh, sau đó lại truyền đến động tĩnh Trang Hiểu Sanh ngồi vào mép giường cởi giày lên giường chen đến một chỗ với nàng, còn đẩy nàng vào trong, để chị đi vào trong ngủ một lát.

Lộ Vô Quy rất nghe lời lộn một vòng đến tận cùng bên trong dán vào mép giường, nhường chỗ cho Trang Hiểu Sanh.

Trang Hiểu Sanh cúi đầu nói: "Ngủ đi." Kéo qua mền, đắp lên cho Lộ Vô Quy, nằm ở bên cạnh Lộ Vô Quy ngủ thiếp đi.

Lộ Vô Quy ngủ không quá trầm, thật sự là bên ngoài quá ồn, người đến người đi còn nói chuyện lớn tiếng, toàn bộ những tiếng động đó vang ở bên tai. Trước đây chỗ nàng rất thanh tĩnh, ngoại trừ hai vợ chồng Trang Phú Khánh năm ngày ba bữa tới đây làm việc giúp nàng và ông, cũng chỉ có vài con muỗi rắn gì gì đó. A..., lúc nhỏ chị Hiểu Sanh của nàng cuối tuần về nhà còn tới dạy nàng viết chữ đọc sách, sau này lên đại học, nghỉ đông và nghỉ hè mỗi ngày trở về đều mang theo ngữ văn, toán học gì gì đó đến dạy nàng, dạy đều không giống với ông dạy. Cách viết văn hầu như không giống chữ nào, ông dạy chữ, số thuật gì gì đó, Chị Hiểu Sanh đều xem không hiểu, cho rằng nàng viết bậy vẽ bậy, nhưng mà vì chị Hiểu Sanh tính tình tốt dỗ dành nàng học bài, nàng sẽ không chê cười chị Hiểu Sanh. Có điều chị Hiểu Sanh lúc này thật đáng ghét mà, rõ ràng lăn qua lộn lại ngủ không được còn nhất định phải nằm ở bên cạnh nàng cùng nàng chen lấn, vừa rồi không cẩn thận chạm vào tay nàng sau đó còn sờ sờ tay của nàng, tiếp đó dùng mền bịt nàng chỉ dư lại cái cổ trở lên lộ ở bên ngoài, còn cách mền ôm nàng vào lòng, thật giống như nàng sắp bị chết rét trong khí trời vừa qua giữa thu vậy. Nàng uốn éo mấy lần, muốn đẩy ra đại hỏa lò chị Hiểu Sanh này, Chị Hiểu Sanh dùng giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng dỗ dành nàng: "Ngoan ngoãn ngủ, tay em lạnh buốt, chị ủ ủ cho em." Nàng lén lút sờ sờ tay của mình trong chăn, không lạnh mà! Nàng vì chị Hiểu Sanh dỗ dành nàng, ủ ấm thì ủ đi.

Ngủ trong mơ màng chừng ba bốn tiếng, Lộ Vô Quy bỗng nhiên bị một tiếng làm pháp sự leng keng leng keng huyên náo giật thót mình ngồi dậy, lúc này vợ Trang Phú Khánh cũng đẩy cửa đi vào, gọi nàng: "Nhị Nha, dậy đi, Ưng đại gia bắt đầu làm pháp sự rồi. Ôi, con làm gì đó?"

Lộ Vô Quy quay đầu nhìn nhìn vợ Trang Phú Khánh, lại quay đầu nhìn nhìn chính mình nghe thấy động tĩnh theo bản năng nắm một cái thủ quyết bày ra tạo hình! Ôi, đều do mơ quá nhiều ác mộng! Có điều, nàng nhìn thế tay của bản thân liền biết vừa nãy thầy âm dương làm pháp sự khẳng định rung chuông chiêu hồn rồi. Nàng lau mồ hôi trên đầu, bò xuống giường vừa muốn đi cầm lược chải đầu lại bị vợ Trang Phú Khánh ngăn cản, nói cho nàng biết: "Không thể chải đầu." Lại niệm: "Không thể rửa mặt, không thể gội đầu, không thể tắm, không thể ăn thịt..." Nàng nghĩ đến thầy âm dương tính toán thời gian hạ táng cho ông là một tuần sau, một tuần này trước khi ông hạ táng nàng cũng không thể rửa mặt ăn thịt, liền cảm thấy cả người cũng không khỏe. Nàng biết rõ ngày sinh tháng đẻ của ông, cũng biết canh giờ ông chết, nàng liền tự mình tính toán, vừa tính xong, lập tức không vui. Cái rắm! Ngày mai đã có thể chôn! Nàng chạy đến linh đường liền trông thấy một thầy âm dương hơn bảy mươi tuổi nhưng già gần bằng ông nàng đang dẫn hai tên đồ đệ làm pháp sự quanh ông nàng trong quan tài, thầy âm dương thấy nàng tới đây, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm độ hồn kinh, ngón tay chỉ vào nàng, tỏ ý nàng quỳ gối linh tiền. Nàng mở miệng vừa muốn nói "Cháu tính đến ngày mai có thể hạ táng", chợt nghe thấy lão thầy âm dương quát: "Quỳ ——", sau đó bị vợ Trang Phú Khánh kéo tới ấn quỳ xuống ở trên bồ đoàn.