Ngày mới tờ mờ sáng, người nấu cơm đã tới rồi, sân nhỏ yên lặng cả đêm mới lại có nhân khí.
Trang Hiểu Sanh đứng ở trước cửa, nhìn ánh bình minh phá vỡ hắc ám rọi ánh rạng đông vào sân sinh ra cảm giác như đang mơ, dường như trong cái sân này ban ngày cùng đêm tối thuộc về hai cái thế giới khác biệt. Chị không biết Nhị Nha có phải là bởi vì cái gọi là "phải đợi ông trở về" mà gắng gượng, ban đêm Nhị Nha đặc biệt hoạt bát, đôi mắt đó sáng sủa hết sức bắt mắt, đến khi tiếng gà gáy vang lên, có lẽ là biết một đêm này đợi ông không về, cả người đều uể oải, đến lúc ngày mới hiện sáng, người cũng đã úp sấp ngủ ở trên bàn rồi.
Nhị Nha là siêu sinh* song thai.
(*siêu sinh: sinh đẻ vượt quá chỉ tiêu)
Lúc chị còn nhỏ, trong nhà chỉ có một đứa con gái là chị, cha mẹ luôn cảm thấy bất an khi chỉ có một đứa con gái, luôn muốn sinh thêm một đứa. Đến năm đó chị chín tuổi, mẹ chị rốt cuộc mang thai. Đó là khi thập niên 90 kế hoạch hóa gia đình bắt rất nghiêm, trong nhà vì muốn thêm một đứa nhỏ, mẹ chị trốn ở nhà cũng không dám ra khỏi cửa, cũng không dám gặp mọi người. Ông nội mất, trong nhà xử lý tang sự, thân bằng hảo hữu mười dặm tám thôn, láng giềng trong thôn đều đến, mẹ của chị bụng lớn tám tháng rốt cuộc giấu không được. Đợi tang sự ông nội chị qua đi, người kế hoạch hóa gia đình đến tận cửa. Trong nhà nghèo nàn, thời điểm xử lý tang sự của ông nội cũng đã đem bán con heo duy nhất đáng giá, vẫn thiếu nợ, lúc người kế hoạch hóa gia đình đến cửa, trong nhà đã không bỏ ra nổi một xu tiền cũng không mượn được tiền đi nộp khoản phạt sinh đẻ vượt chỉ tiêu Ngày đó chị tan học về nhà, đã thấy ba mẹ khóc xin, cuối cùng mẹ chị bị người kế hoạch hóa gia đình cưỡng ép kéo đi bệnh viện trấn, ba chị quỳ gối trong sân bệnh viện dập đầu cầu xin bọn hắn...
Rất nhiều người vây xem. Chị nghe thấy người vây xem nói, một nhánh kim còn dài hơn bàn tay đâm từ bụng vào trong đầu thai nhi, thai nhi sẽ chết, rồi phá thai tiếp.
Chị đứng ở trên hành lang bệnh viện, nghe mẹ chị trong phòng sinh phát ra tiếng gào to tê tâm liệt phế cùng một tiếng khóc lớn, người kế hoạch hóa gia đình rời đi, đại phu khoa phụ sản duy nhất trên trấn mở cửa đi ra nói đứa nhỏ đâm kim phá thai không chết, vẫn còn sống.
Lúc đó chị còn vui mừng em gái hoặc em trai của chị còn sống sinh ra rồi, mà lại nghe thấy người vây xem nghị luận nói đứa nhỏ đầu bị đâm kim, sống sót cũng sẽ trở thành kẻ ngốc, còn không bằng chết đi.
Khi lần đầu tiên chị nhìn thấy Nhị Nha, Nhị Nha được ba chị dùng Trung Sơn phục màu xám thẫm bọc lấy, lộ ra chỉ có cái đầu to bằng nắm tay ba chị, nhiều nếp nhăn đỏ hoe, con mắt nhắm thành một đường thẳng, thoạt nhìn rất là đáng thương.
Trong trí nhớ, Nhị Nha sinh ra không có vui sướng nghênh đón sinh mệnh mới, chỉ có ba chị sầu khổ cùng mẹ chị gào khóc, bi thương bao phủ khó có thể nói hết, cùng với đồng tình đến từ người xung quanh.
Nhị Nha đi tới trên đời này từ trong đồng tình và nghị luận của người xung quanh, chị cũng đã ý thức được cô em gái này tương lai là không có năng lực tự gánh vác, chỉ có thể dựa vào mình chiếu cố. Trước khi Nhị Nha sinh ra, chị từng gặp qua biểu đệ nhà dì hai và dì ba, khi Nhị Nha mấy tháng tuổi chị liền biết cô em gái này không giống với đứa trẻ bình thường, em không khóc không nháo cả ngày hai mắt không chớp ngẩn người, bất kể là trêu chọc em như thế nào em cũng không có phản ứng, mẹ chị từng thử để em bị đói xem em có khóc không, mà đói bụng cả ngày em cũng không khóc một tiếng. Nhị Nha một tuổi hơn về sau mới có thể vung cánh tay với đạp chân, luôn phát ra một ít âm tiết vô ý nghĩa, ai trêu chọc em, em cũng không nhìn người ta, tự mình vung tay đạp chân vui chơi, đến lúc ba tuổi vẫn không biết đi, ngay cả bò cũng không, mà hầu như mỗi lần cách mười ngày nửa tháng thì bệnh một lần, có nhiều lần bệnh đến độ sắp chết, lại còn sống. Nhị Nha bệnh nặng nhất chính là lúc đó ba tuổi, một lần sinh bệnh đó hầu như đã muốn mạng của em.
Ngày đó là cuối tuần, Nhị Nha đã liên tục bị bệnh một tuần, hơi thở cũng rất yếu rồi, đến buổi trưa cũng đã không còn hít thở.
Có lẽ là bởi vì đầu óc Nhị Nha không tốt, lại quanh năm sinh bệnh, đối với tình huống này của em người trong nhà đều đã có chuẩn bị tâm lý, tuy rằng khó chịu, nhưng không có quá nhiều thương tâm, thậm chí còn có một loại suy nghĩ rằng đó chính là giải thoát cho Nhị Nha, cũng là giải thoát cho người nhà.
Cảm giác duy nhất của chị chính là cô em gái này thật đáng thương, si si ngốc ngốc sống ba tuổi, không có tên chính thức, không có hộ khẩu, thậm chí bởi vì là đứa trẻ chết non ngay cả cỗ quan tài cũng không thể có, cũng không thể hạ táng, chỉ có thể dựa theo tập tục chôn ở ven đường. Trong thôn đều là ruộng, chôn đứa nhỏ ở ven đường dễ phạm đến người trong thôn kiêng kị, chỉ có thể đem Nhị Nha chôn ở trong thung lũng hoang cách thôn năm-sáu mét. Đó là một mảng đất hoang lớn, thổ chất là cái loại đất cực kỳ không tốt, còn tràn đầy đá vụn, ngay cả đậu phộng cũng trồng không ra, hơn nữa liên tục nghe đồn có chuyện ma quái cùng với rất nhiều mồ hoang không biết đã bao nhiêu năm, đứa trẻ chết non tại những năm 60-70 đều được chôn chỗ đó.
Ba nàng bọc Nhị Nha bằng một bộ quần áo cũ không mặc nữa, ôm Nhị Nha đã không còn hít thở đi về phía thung lũng hoang, chị theo sát sau lưng ba nâng một cái cuốc, đi khoảng chừng bốn mươi phút mới đến thung lũng hoang. Thung lũng hoang bị cỏ dại bụi gai cao ngang eo phủ kín chặt chẽ, lẻ tẻ mọc ra một ít cây không quá cao, thoạt nhìn đặc biệt hoang vu cùng không khí trầm lặng. Ba chị đào hầm ngay tại ven đường phía ngoài cùng thung lũng hoang. Thổ chất cát đá, thật không dễ đào, hầu như chỉ có thể dùng cái cuốc cào bới lỗ, hố đào lên rất chậm, hố dài hơn một mét, đào nhiều giờ đồng hồ mới đào sâu không đến một mét.
Chị ngồi ở bên cạnh, nhìn Nhị Nha đặt ở ven đường, xốc lên quần áo cũ bao bọc Nhị Nha, nhìn thấy Nhị Nha giống như ngủ thiếp đi vậy, bởi vì không có hít thở liền ôm lấy, mới vừa vào thu, trời còn chưa lạnh, thân thể Nhị Nha vẫn còn ấm.
Lúc này lối rẽ gần đó có người kêu lên, hỏi đang đào cái gì. Chị nhận ra đó là Hứa đạo công đánh chuông cho tiểu học trong thôn.
Khi đó ba chị đào đã mệt rã rời thở mạnh, ngồi ở ven đường nghỉ xả hơi, đáp lại: "Nhị Nha nhà tôi không còn, tôi tới đưa tiễn nó."
Hứa đạo công đi tới, liếc nhìn hai người bọn họ, ngồi xổm người xuống sờ lên mặt Nhị Nha, bàn tay tiến vào trong quần áo sờ lên ngực, nói: "Trái tim vẫn nóng, vẫn còn khẩu khí." Ông còn nói: "Đứa nhỏ này các ngươi nuôi không sống, cho ta ôm đi."
Ba nàng có vẻ rất do dự, nói: "Đứa nhỏ này là ngốc."
Hứa đạo công nói: "Ta biết rõ. Cứ như vậy đi, ta ôm đứa nhỏ đi, cứu sống thì ta nhận nuôi, không cứu sống thì ngươi lại đào phần mộ chôn nó. Chẳng qua là có một điều, về sau nó không phải là người nhà các ngươi nữa, cũng không lấy họ các ngươi, ta cho nó một danh tự có thể ép tới ngụ ở bát tự mệnh cách của nó."
Có lẽ bởi vì trước kia Hứa đạo công làm đạo sĩ, hoặc có lẽ là trong tâm lý ngựa chết chữa như ngựa sống, ba chị gật đầu đồng ý.
Hứa đạo công lại lấy ra một tấm thẻ gỗ lớn cỡ bàn tay, một mặt của thẻ gỗ giống như vẽ bùa vẽ ra đồ án màu đỏ, mặt khác viết chữ. Hứa đạo công nói: "Ngươi cho đứa nhỏ một đại danh chính thức, ta đem đại danh của nó ghi vào trong bài chết thay, ngươi sẽ chôn bài chết thay này, dùng bài chết thay đứa nhỏ này."
Lúc ấy chị thấy rằng rất phong kiến mê tín, lại ôm một loại tâm lý ngựa chết chữa như ngựa sống, không muốn phản bác.
Ba chị nghĩ một hồi, nói: "Gọi là Trang Hiểu Tranh đi."
Hứa đạo công lấy ra từ trong túi một cái dao khắc, cắt rách ngón tay Nhị Nha, liền dùng dao máu của Nhị Nha khắc vào trên mặt thẻ gỗ đã viết chữ nọ ba cái kiểu chữ chị xem không hiểu, lại cắt một nắm tóc của Nhị Nha, rồi dùng cắt móng tay cắt một ít móng tay, dùng vải đỏ bọc lại một nắm tóc, móng tay và thẻ gỗ với nhau bỏ vào trong hố, bảo ba chị chôn.
Hứa đạo công nói: "Chôn bài chết thay đó, đứa nhỏ này đã vượt qua cửa ải sinh tử, thân duyên của nó với các ngươi cũng chặt đứt. Việc này các ngươi chớ nói với người khác, đã nói là nhận đứa nhỏ này làm cháu gái nuôi của ta rồi, về sau các ngươi muốn thăm nó thì tới thăm, nhưng không thể nhận lại nó nữa."
Ba chị nhẹ gật đầu, Hứa đạo công liền ôm Nhị Nha đi.