Chương 248: Tiến Hóa

“Thật là quá khoa trương! Công kích như thế mà không có tác dụng nào sao?”

Sid thở dài nói.

Vincent trả lời:

“Cũng không hẳn, chỉ cần có thực thể thì đều bị ảnh hưởng bởi công kích vật lý. Tiếc rằng cái gọi là ‘Thứ Thần’ kia có thể chống đỡ thương tổn cực lớn. Hơn nữa, nếu không nằm ngoài dự đoán thì... khả năng hồi phục của nó cũng rất kinh khủng.”

(Vì sức mạnh của Sodom chưa đạt tới cấp Thần nên Vincent gọi là Thứ Thần để phân biệt với một vị thần hoàn chỉnh.)

“Ê hê hê, nói cách khác thì nó có năng lực giảm 80% sát thương vật lý, kháng 400% toàn bộ các thuộc tính ma pháp, mỗi giây tự động hồi phục sinh mệnh và pháp lực, chuyển hóa 50% sát thương khi công kích thành sinh mệnh của bản thân, toàn bộ kỹ năng khác đều ở cấp 99...”

Woody còn đang muốn nói hết thì Vincent đã ngắt lời:

“Đó là cái gì, một dòng barbarian đã được cải tiến à? Nhưng mà phải nói rằng cách ví dụ này khá chính xác đó.”

(Barbarian là một lớp nhân vật to cao, cầm rìu thường thấy trong game)

Trong lúc bọn hắn còn đang trò chuyện vui vẻ ở đằng xa thì Dư An và Thủy Vân Cô lại đang rơi vào hoàn cảnh túng quẫn. Năng lực hệ tự nhiên không có hiệu quả, công kích vật lý cũng đã được thử qua, thi triển đạo pháp thì xuất hiện bi kịch... Chẳng lẽ cái gã Sodom này không hề có điểm yếu nào?

“Sư phụ, giờ ta nên làm gì đây?”

Thủy Vân Cô đứng lên, thở hổn hển. Lần tiếp xúc với đối phương vừa rồi khiến linh lực của hắn bị tiêu hao nhiều, nội tạng vẫn còn bị chấn động mạnh.

Dư An nhíu chặt chân mày. Bản thân lão là người có năng lực thuộc hệ khống chế, vốn không phải là loại có lực tấn công mạnh mẽ. Vì vậy, nó không có tác dụng gì khi gặp phải loại linh hồn phi nhân loại như Sodom. Mọi cách có thể thử đều đã được lão thử qua. Có lẽ biện pháp phù hợp nhất lúc này chỉ có thể là chạy trốn mà thôi.

“Vô Niệm Vô Tưởng!”

Tiếng nói của Tiết Linh vang lên từ sau lưng của Sodom. Cũng không biết có phải là do Sodom không phát hiện được sự tiếp cận của Tiết Linh hay là đã phát hiện từ lâu nhưng không thèm để ý đến. Hiện giờ vị trí của nàng rất lý tưởng, dù sử dụng năng lực gì thì nó cũng không thể né tránh được.

Sodom quay đầu lại một cách chậm rãi:

“Đây là...”

Sodom chỉ nói được hai chữ. Không phải không muốn nói tiếp, mà là do nó đã mất đi năng lực hành động.

Dường như nhận ra điều gì đó, Thủy Vân Cô hét lên:

“Sư phụ, mau ra tay!”

Hắn không có thời gian để giải thích. Sau khi hét xong, Thủy Vân Cô liền sử dụng chiêu vừa rồi thêm một lần nữa. Hình bóng của Khương Thái Công lại xuất hiện sau lưng, Đả Thần Tiên to như núi lần thứ hai đập về phía Sodom.

Dư An không cần ai giải thích cũng tự nhận ra được sự dị thường của Sodom. Từng tia sáng do linh tử tạo thành tụ tập vào bàn tay hắn. Vài giây sau, một thanh đao sáng loáng đã xuất hiện trong tay.

Ánh đao màu vàng quét ngang qua không khí, xé rách bầu trời đêm. Một luồng âm thanh kỳ dị mà trầm thấp phát ra từ thân đao. Trong quá trình phát tán, nó dần dần hóa thành những luồng khí cực kỳ sắc nhọn.

Ánh sáng màu vàng chém ngang thân thể của Sodom. Thế mà màn chắn phòng ngự chẳng hề xuất hiện, thậm chí Sodom còn không di chuyển lấy một bước. Trông nó giống như bị đứng hình tại chỗ.

Ngay trong lúc dư thế của đao còn chưa hết, Đả Thần Tiên cũng đánh xuống khiến cả vùng xung quanh rung động. Từng mảng nứt hình mạng nhện bắt đầu tràn ra. Đến đây, luồng sức mạnh vô hình lại đột ngột bùng nổ khiến mặt đất có thêm một cái hố bán cầu. Bụi bặm bay khắp trời.

Mọi người đều tập trung nhìn về phía làn khói ở trung tâm, có người chờ mong, có người phấn chấn, có người lại cười lạnh.

Khói bụi dần dần bị gió thổi tan, trước mắt mọi người xuất hiện một quả cầu to, màu tím. Hình như bề mặt của quả cầu và làn da của Sodom cùng là một loại vật chất, trông giống như thuộc da nhưng có thể phản chiếu ánh sáng.

Đột nhiên, thứ đó phình to ra như khí cầu, một lát sau thì co rút lại. Đầu và tứ chi của Sodom xuất hiện trở lại một cách kì dị. Nó vẫn không hề bị thương một chút nào.

Vì Tiết Linh không có mặt từ trước nên không biết vị thần bất tử này đã từng hóa giải nhiều công kích với uy lực kinh người. Vẻ giật mình xuất hiện rõ trên khuôn mặt nàng.

Sodom hướng về phía Tiết Linh mà nói:

“Ngươi là người bình thường, tại sao lại có được sức mạnh này...”

Tiết Linh bị cặp mắt như hai viên hồng ngọc nhìn chằm chằm. Một cảm giác đáng sợ khó có thể hình dung liền nổi lên trong lòng. Tuy nhiên, nàng cũng biết cuộc chiến lần này không có đường thỏa hiệp, bèn dùng năng lực linh hồn thêm lần nữa, chẳng thèm trả lời câu hỏi của đối phương.

“Ba mươi sáu giây.”

Woody bình luận.

Sid hỏi:

“Cái gì mà ba mươi sáu giây?”

Vincent cười nói:

“Cái chiêu Vô Niệm Vô Tưởng của nàng có thời gian hiệu quả là ba mươi sáu giây. Người bị công kích sẽ tạm thời mất đi năng lực hoạt động, bản năng chiến đấu và thậm chí là ý thức tồn tại, chẳng khác nào một thể xác không có linh hồn.”

Sid chế nhạo:

“Cái gã này có kháng phép 400% mà vẫn trúng chiêu sao?”

“Ê hê hê, đây là năng lực linh hồn hệ khống chế. Đáng ra năng lực thuộc hệ này không có tác dụng với Sodom mới phải, nhưng năng lực của cái người tên Tiết Linh này hình như có gì đó đặc biệt. Có lẽ năng lực thật sự của nàng không chỉ có vậy.”

Có rất nhiều người lý giải không chính xác năng lực linh hồn của bản thân, không thấy được toàn bộ phương diện hoặc hiểu nhầm cách vận dụng. Ví dụ một người dùng bút máy làm đũa thì e rằng cả đời hắn cũng không phát hiện ra thứ này còn có thể viết chữ. Họ cứ sử dụng năng lực mà không biết mình đang làm mai một tiềm lực của bản thân.

“Đây chỉ là một nhân tố mà thôi.”

Vincent bỗng nhiên nói.

Woody cười một cách hèn mọn, chỉ cần không chấm mấy giây là hắn đã suy nghĩ ra khả năng khác.

“A ha, lẽ nào ngươi đã từng đem nàng...”

Vincent nói:

“Cũng không phải, ta chỉ xâm nhập đầu óc của nàng một lần. Chắc là do ta làm hơi quá nên đã khiến linh hồn xảy ra vấn đề.”

“Ê hê hê, thì ra là thế. Vậy mọi chuyện được giải thích xong rồi. Nếu năng lực của nàng có thể điều khiển người khác ba mươi sáu giây thì ảnh hưởng của nó lên Sodom chỉ khoảng hai, ba giây mà thôi. Nhưng ngươi đã làm nên chuyện không thể vãn hồi, giúp cho nàng ta giờ có thể sử dụng toàn bộ năng lực của mình lên quái vật cấp bậc ‘Thứ Thần’.”

Vincent đang định giải thích cho cách nói “không thể vãn hồi” dễ khiến người khác hiểu lầm thì Sid ở một bên đã kinh ngạc kêu:

“Ô kìa! Lần này mới mười mấy giây hắn đã thoát rồi.”

Bọn họ quay đầu nhìn lại thì thấy quả nhiên Sodom đã khôi phục được khả năng hành động. Thêm nữa, sự kiên nhẫn của nó cũng đạt đến cực hạn.

“Lũ người thường kia, đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Chân Thần Ma Phương trong tay nó bỗng nhiên thay đổi màu sắc. Sáu mặt đều tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc.

Lúc này, ngay cả Vincent cũng tỏ ra nghiêm túc:

“Hóa ra còn có thứ này.”