“Cuối cùng vẫn không kịp.”
Dư An nhìn tia sáng phóng lên bầu trời phía trước, mồ hôi lạnh không tự chủ được mà chảy xuống.
Cách đó một đoạn, Thủy Vân Cô đang liên tục bị áp lực khổng lồ đẩy lùi về phía sau. Chân Thần Ma Phương đã ngừng xoay tròn. Vầng hào quang trên mặt tỏa ra mỗi lúc một rực rỡ hơn. Lúc này, cả sáu mặt của bảo vật đều đã biến thành màu vàng, trông cứ như một thỏi vàng to đến mức không hợp với lẽ thường.
“Ê hê hê... Cái thứ lợi hại đó chuẩn bị đi ra kìa... Hay là chúng ta liền hiện thân ngay bây giờ, thừa dịp đuổi giết khi nó còn chưa kịp ổn định. Cách này ấy vậy mà lại là phương pháp tốt nhất à nha.”
Woody đưa ra kiến nghị.
Vincent mỉm cười: “Không cần thiết phải làm vậy, trước mắt Sodom chỉ mới miễn cưỡng phục sinh mà thôi. Nó biết nếu bỏ lỡ đêm nay thì phải làm lại từ đầu. Cũng vì xuất phát từ tình cảnh rơi vào đường cùng, nó mới đánh liều dùng tính mạng của Tiêu Cẩm Vinh và không tiếc đến nguy cơ thất bại để hiện thế.
Làm vậy tất nhiên có hại. Phục sinh trong tình huống bị bên ngoài quấy nhiễu và lượng linh hồn chưa đủ... nếu đưa ra ví dụ thì cũng giống như cho người bệnh hít ôxi trong phòng cấp cứu, hoàn toàn khác so với tự hô hấp.
Coi kìa, cái gã này xuất hiện... quả nhiên chưa thể đạt tới cấp Thần. Sức mạnh trước mắt ước chừng chỉ nằm vào khoảng hai phần, thậm chí còn ít hơn.”
Một khuôn mặt không tỳ vết như đồ sứ từ trong Chân Thần Ma Phương mò mẫm đi ra. Đôi mắt của nó giống hai viên hồng ngọc cực lớn, không có đồng tử. Ngũ quan xinh xắn và gọn ghẽ như trẻ con.
Thủy Vân Cô cứ tưởng rằng một thằng ôn cấp Ma Vương xuất hiện sẽ có cảnh tượng rất hoành tráng. Ít ra Chân Thần Ma Phương phải nổ lớn, tạo ra đám mây hình nấm chẳng hạn. Nào ngờ cái gã “Sodom” trước mắt chỉ chậm rãi thò tay chân, đầu và cơ thể ra khỏi Chân Thần Ma Phương. Giỏi lắm cũng chỉ được xem là thuật xuyên tường mà thôi.
Sodom không có tóc. Nó có cái ót khá dài, uốn lượn từ trán kéo dài ra sau. Trên người không mặc quần áo nhưng làn da màu tím nhạt lại có tính phản quang trong đêm. So với cơ thể, khuôn mặt của nó quá nhỏ. Nhờ có cơ thể nhỏ hơn phạm trù của nhân loại nên khi kết hợp với cái đầu quái đản kia thì coi như cân đối.
Cũng không biết nó chui xuyên qua cái Ma Phương có độ dài chưa tới một mét như thế nào? Giải thích duy nhất là bên trong Chân Thần Ma Phương còn có một không gian khác. Có điều bạn học Tiểu Thủy vẫn chưa rảnh nghĩ đến những chuyện này.
Khi thân Sodom chui ra xong xuôi, nửa người dưới của nó cũng leo ra khỏi Ma Phương. Điều nằm ngoài ý muốn là nó không có chân. Thứ nằm bên dưới lưng là hai cánh tay dài. Tuy hình dạng giống cánh tay nhưng chúng hơi khác tay của con người. Ngoại trừ khác biệt trong kết cấu giữa xương và cơ bắp, độ tráng kiện cũng hơn hai chi phía trên.
Thủy Vân Cô đánh giá gã này từ trên xuống dưới, suy nghĩ đầu tiên nảy ra đó là: “Tại sao lại giống biến thân thứ hai của Fide vậy chứ?”
Hắn lắc đầu, ném suy nghĩ nọ ra khỏi đầu. Mình là Thập Điện Diêm Vương, không nên nghĩ ngợi lung tung suốt ngày. Trên đời này làm gì có người ngoài hành tinh? Đã vậy, Fide còn có đuôi cơ mà!
“Màu vàng của đất, đại diện cho sức mạnh của sinh mạng.”
Dư An đã ở bên cạnh hắn từ lúc nào. Sắc mặt lão trông có vẻ nghiêm trọng.
“Sư phụ, ngươi đừng quan tâm sinh mạng có sức mạnh hay không. Linh hồn của cái thứ này đã vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của ta rồi. Tuy không dò được sâu cạn nhưng ta chưa từng có cảm giác nổi da gà đến như vậy.”
Dư An cười khổ: “Ta cũng chỉ nghe qua về sinh vật tự xưng là Thần trong một số truyền thuyết, còn cách đối phó ra sao thì chẳng khác nào ném đá qua sông.”
Thủy Vân Cô nói: “Ta đã thử Dương Viêm Vô Song nhưng không có tác dụng.”
Dư An đáp: “Hệ tự nhiên không có hiệu quả à? Vậy thì hãy thử đạo pháp và công kích vật lý xem sao.”
Dứt lời, lão lấy một lá bùa màu vàng ra, cắn đầu ngón tay, vận linh lực, sau đó lấy máu vẽ thêm vài nét chữ. Lá bùa liền lập lòe ánh vàng. Màu chữ hồng trên bùa hệt như máu tươi đang lưu động.
Tiếp theo, Dư An bày ra một chuỗi Phật châu làm từ bạch ngọc. Cái “La Hán tác” và 108 viên linh châu đi kèm là một chí bảo hàng ma hiếm có, cộng với việc lão thúc dục đạo thuật khiến uy lực của nó tăng lên theo diện rộng.
Phật châu nằm trên cổ tay phải, trong khi lá bùa lại bị ném lên trên không. Trong giây lát, bùa cháy thành tro. Trên trời bỗng nhiên nổi mây đen, vô số tiếng quỷ khóc thần gào vọng xuống.
“Thiên Không Bá Tà! Quỷ Mị Võng Lượng!”
Một cái bóng đen khổng lồ thoát ra khỏi tầng mây. Nhìn gần hơn thì có thể thấy chúng được tạo thành từ nhiều khuôn mặt đầu lâu. Chúng túm tụm thành một thể thống nhất bay về phía Sodom. Từ xa nhìn lại hệt như một cuộn khói đen hình cầu từ trên đời rơi xuống. Nếu đổi lại là người bình thường đứng ở vị trí của Sodom thì e rằng đã đứng tim vài lần trước khi bị đánh trúng.
Bấy giờ, Sodom vừa ổn định cơ thể. Trên mặt của nó không có biểu lộ nhưng cặp mắt lại khiến người ta không rét mà run. Nó mở tay ra, Chân Thần Ma Phương liền bay lơ lửng lên lòng bàn tay. Hình dạng và màu sắc đã trở nên hỗn loạn như trước.
Ngay lúc những âm hồn kia sắp đánh trúng, Sodom thoáng ngẩng đầu lên. Khuôn mặt đầy vẻ hờ hững. Kế đó, nó há miệng ra. Nếu Vương Hủ có mặt ở đây thì hắn sẽ ước rằng mình cũng làm được như vậy.
Cái khuôn mặt như trẻ con của Sodom hoàn toàn biến đổi. Miệng nó mở rộng đến mức kì dị, gần như đủ nuốt trọn cái đầu quái gở của nó. Ngũ quan trên mặt bị ép đến chỗ nào không rõ. Nhìn từ chính diện, đoán chừng khuôn mặt của nó đang mở ra như một cánh cửa.
Quỷ, Mị, Võng, Lượng đều bị nó nuốt gọn. Tấn công bằng đạo thuật chẳng những không gây nên tổn thương, mà còn bị Sodom biến thành món khai vị.
“Ê hê hê... đúng là ngu. Trò này có gì hay ho đâu mà thử? Tại sao người thường không thể thay đổi mạch suy nghĩ được nhỉ? Rõ ràng đối phương là Thần, đạo pháp mượn sức mạnh của trời đất làm sao có tác dụng cho được. Chẳng lẽ liên hệ giữa Thần và trời đất không bằng con người hay sao?”
Lúc này, Woody có vẻ hả hê lắm.
Sid nói: “Vậy cách nào công hiệu nhất khi đối phó với thứ này?”
Vincent nói: “Dựa theo cách nói của người có năng lực linh hồn, chỉ có một số người thuộc hệ đặc biệt và số ít thuộc hệ biến hóa có hi vọng thắng được Sodom. Nói cho cùng, tất cả đều dựa vào năng lực linh hồn của bản thân. Ha ha, ngươi nhìn xem, bọn họ lại đang thử thêm những phương pháp vô dụng. Nếu tấn công vật lý mà hữu dụng thì cả bọn vác súng phóng lựu tới chẳng phải xong chuyện rồi sao.”
Trong lúc bọn này đang tán gẫu, linh lực của Thủy Vân Cô tiếp tục biến đổi về chất. Sau lưng hắn bỗng xuất hiện bóng người cao lớn đến chọc trời. Có thể lờ mờ nhìn ra là một ông lão râu tóc bạc phơ, lưng eo thẳng tắp, khôi ngô vô cùng, trên người mặc chiến giáp, tay cầm roi thép.
Tuy Thủy Vân Cô không có vũ khí nhưng lại vờ như đang cầm roi, quật xuống Sodom. Bóng người sau lưng cũng chuyển động y hệt. Trong hư không, thế đến cứ như ngàn quân xông tới.
Rốt cuộc Sodom đã biểu lộ cảm xúc, nhưng có chăng là nụ cười khinh khi. Sau đó, nó mở miệng. Bốn giọng nam, nữ, lão, ấu như nói cùng một lúc:
“Đả Thần Tiên? Ha ha, chỉ là chân thân mờ nhạt của thiên thần mà muốn đùa giỡn với ta ư?”
(Đả Thần Tiên là pháp bảo của Khương Tử Nha, bóng người tất nhiên cũng là lão.)
Thủy Vân Cô không đùa giỡn nhưng Sodom lại hóa giải công kích của hắn như đang giỡn.
Trường lực trong suốt xung quanh Chân Thần Ma Phương nay lại xuất hiện một lần nữa. Khi Đả Thần Tiên chạm vào lớp phòng ngự thì liền vỡ nát. Bóng người sau lưng Thủy Vân Cô cũng biến mất theo.
Hắn quỳ một chân trên mặt đất. Khóe miệng ứa máu tươi.