Âm Dương Giới, nơi tụ tập của những hồn ma mạnh mẽ đến mức không thể nào chết đi được.
Dưới bầu trời mà mặt trăng và mặt trời cùng tỏa sáng, có một ốc đảo nằm trong sa mạc kéo dài đến vô tận. Ở đây vừa có nguồn nước, vừa có một khách sạn tọa lạc, cột cờ nằm ngay cửa ra vào có đề ba chữ to “Hoàng Tuyền cư”. Người sở hữu năng lực linh hồn ở nhân gian vừa đặt chân vào Âm Dương Giới thường đến đây mua sắm một ít vật tư, ngoài ra còn có trao đổi tình báo.
Hôm nay, một bóng người nhỏ xinh bước chân vào nơi đây. Tuy cảnh tượng trên hành lang vẫn khí thế ngập trời như mọi khi nhưng cô gái lại chẳng mảy may để ý đến. Đã vậy, lực chú ý của mọi người lại bị thu hút vào nàng.
Bởi vì phần lớn người ở đây đều biết nàng là Dụ Hinh, thành viên của tổ chức “Vô Hồn”.
Ông chủ của Hoàng Tuyền cư là một gã còi cọc đeo kính râm tròn, để râu cá trê gọn gàng. Bản thân người này cũng họ Hoàng, có điều liệu Hoàng chưỡng quỹ có phải họ Hoàng tên Tuyền hay không thì chẳng ai biết được. Khi Dụ Hinh đi đến trước mặt, hắn liền nở một nụ cười lộ ra cả đống răng vàng khè: “Vị khách quan này có gì muốn chỉ giáo?”
Giờ phút này, Dụ Hinh còn lạnh lùng hơn cả Tề Băng: “Ta biết Bùi Nguyên đang ở trong, ta muốn gặp hắn.”
Hoàng chưỡng quỹ hình như rất hay cười, đặc biệt là cười gian: “Hê hê, khách quan cũng biết quy củ của Hoàng Tuyền cư rồi đấy, bất cứ chuyện gì... đều phải có...”
Dụ Hinh đập một chồng quỷ tệ xuống cửa hàng, không nói thêm lời nào.
“Ha ha, mời khách quan theo ta.”
Nói xong, hắn liền thu chồng tiền dày vào trong tay áo. Người ta hay nói “tiền có thể điều khiển ma quỷ”, xem ra chẳng hề sai chút nào.
Bọn họ cùng đi lên lầu hai, Hoàng chưởng quỹ dừng lại trước một căn phòng. Đang lúc hắn định gõ cửa thì người trong phòng bỗng lên tiếng: “Để nàng vào, đã làm phiền ông chủ Hoàng rồi.”
Vì vậy, Dụ Hinh một mình đi vào phòng và tiện tay đóng cửa lại. Bộ xương ngồi trước bàn đúng là Bùi Nguyên.
“Sao rồi? Ngươi báo thù xong chưa? Giờ định quay lại tổ chức hả?”
Dụ Hinh không trả lời mà là hỏi ngược lại: “Thực lực của nàng giờ đã đạt đến mức độ nào rồi?”
Tất nhiên Bùi Nguyên biết “nàng” trong lời Dụ Hinh là ai: “À, vấn đề này có ý nghĩa gì chứ? Ngươi và thủ lĩnh ở chung với nhau lâu hơn ta. Chẳng lẽ sức mạnh của nàng còn cần ta nói ra hay sao?”
Đây không phải là đáp án mà Dụ Hinh muốn nghe. Nàng lại nói: “Ta hỏi lại lần nữa, bây giờ... thực lực của nàng đã đến mức nào?”
Bùi Nguyên như đã nhận ra điều gì đó: “Ta hiểu rồi, ngươi đã biết chuyện.”
Dụ Hình thấy hắn không muốn trả lời rõ ràng, bèn hỏi: “Nàng đã có thể giết chết thứ không thuộc thể giới này sao?”
Không thể nhìn ra điều gì trên mặt bộ xương Bùi Nguyên, chỉ là giọng nói của hắn ngập tràn vẻ khinh khỉnh: “Nếu ngươi muốn nói tới chuyện thủ lĩnh giết chết Tử Thần thì chẳng có gì đáng kể cả. So nó với chuyện chúng ta sắp làm thì chỉ được coi là thăm dò mà thôi.”
Dụ Hinh trầm giọng nói: “Ngươi có biết chúng ta sẽ đối đầu với ai... à không, là đối đầu với thứ gì hay không?”
“Ta biết chứ, đối thủ của chúng ta... là những kẻ đứng cao cao trên kia mà coi trời bằng vung, đùa giỡn với vận mệnh của mọi người. Nhưng ta tin vào năng lực của thủ lĩnh. Và ta cũng sẽ mãi đi theo nàng, bởi vì bọn ta có cùng lý tưởng tạo ra một thế giới hoàn mỹ.”
Dụ Hinh thở dài khi thấy Bùi Nguyên nói năng say mê đến vậy. Trầm tư chốc lát, nàng lại nói: “Ta phải quay về tổ chức càng nhanh càng tốt, ta muốn gặp nàng!”
Bùi Nguyên cười lạnh: “Được thôi, có điều... ngươi từng nói rằng phải tạm thời rời khỏi để báo thù thằng nhóc họ Tề. Nếu bây giờ hắn vẫn chưa chết thì khi trở về tổ chức, những thành viên khác sẽ nói ra vài câu không hay. Nào là ‘Vô Hồn’ há lại là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi. Điều này khiến thủ lĩnh khó xử lắm nha...”
Trong mắt Dụ Hinh lộ ra ý định giết người: “Ta muốn làm chuyện gì chẳng lẽ cần ngươi phải dạy hay sao?”
Giọng nói của Bùi Nguyên vẫn thong dong: “Ngươi báo thù bằng cách nào là quyền tự do của ngươi, nhưng ta không mong hành động của ngươi gây rắc rối cho thủ lĩnh, không hơn...”
Dụ Hinh hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm, khi gặp nàng thì ta sẽ tự tạ tội.”
Bỗng có lửa lóe lên trong hốc mắt trống rỗng của Bùi Nguyên. Nếu hắn có khuôn mặt thì bây giờ hẳn đang cười lạnh.
Hắn không nói thêm lời thừa nữa, chỉ trả lời hai chữ: “Thành Đô.”
Sau đó phất tay ném một đường sáng xanh da trời về phía Dụ Hinh. Dụ Hinh tiện tay bắt được, liền thấy một con hạc giấy trôi nổi trong lòng bàn tay của mình.
Không có nhiều chuyện để nói, chỉ cần đạt được mục đích là Dụ Hinh rời khỏi phòng.
Còn Bùi Nguyên, chờ nàng đi rồi thì mới cười thành tiếng: “Hừ, cảm ơn ta đi Tề Băng. So với việc bị ả đàn bà rắn rết này đùa giỡn thì thà chấm hết sớm cho ngươi vui vẻ hơn chút ít.”
Tuy Bùi Nguyên nói vậy với Dụ Hinh là có ý ép nàng đi giết Tề Băng, thế nhưng hắn vẫn xuất phát từ ý tốt...
Bùi Nguyên là một người không tệ. Mặc kệ lý tưởng và niềm tin của hắn như thế nào nhưng ít ra hắn vẫn không phải là một kẻ hiểm độc. Nếu Tề Băng là kẻ địch của hắn, hắn liền thẳng tay giết chết ngay cho sướng tay. Do đó, hắn không quen nhìn cách hành động của Dụ Hinh.
Đều là đàn ông, Bùi Nguyên cũng từng nếm trải cảm giác bị người mình yêu làm tổn thương, trong khi người phụ nữ kia lại chẳng nghĩ cho cảm nhận của hắn.
Con người là một loài động vật kỳ lạ. Tuy Bùi Nguyên không hận người phụ nữ kia và chỉ im lặng đón nhận tất cả, nhưng một ngày nhìn thấy một cô bé hôi sữa như Dụ Hinh làm chuyện tương tự với Tề Băng, trong lòng bỗng nảy lên ngọn lửa không tên.
Cho tới nay, Bùi Nguyên chỉ đang tìm một quân xanh mà thôi. Hắn sẽ không hận người hắn yêu, đành phải trút giận lên người Dụ Hinh, bởi vì cách làm của cả hai đều giống nhau...
...
Thành Đô, chỗ ở của nhà họ Lưu.
Lưu Hàng vừa mới trở về chưa bao lâu. Nhóm trưởng lão trong gia tộc đang rất phấn khởi vì người thừa kế duy nhất có được Hào Long Đảm. Tuy năng lực linh hồn của thằng cháu họ Lưu hơi vô dụng nhưng cố gắng mãi rồi cũng đem lại thành quả. Hôm nay, với Hào Long Đảm trên tay, danh hiệu đệ nhất thương của Thú Quỷ Giới càng xứng với sự thật.
Nhưng kể từ lúc Lưu Hàng trở về từ thành phố S, hắn không hề tập luyện gì nữa, cả ngày nhốt mình trong phòng. Ngay cả khi ngồi ăn cơm với trưởng bối thì mặt mày cũng nặng nề, buồn bực.
Đây là chuyện người trong nhà chưa từng gặp. Lưu Hàng không phải là loại người chỉ vì chút thành tựu mà lười biếng luyện tập. Mọi người đều biết điều đó nên ai nấy đều trở nên khó xử. Mẹ hắn thì đoán rằng Lưu Hàng đang yêu, cả ngày mất hồn vì nhớ nhung...
Thật ra không phải vậy, chuyện làm Lưu Hàng khó nghĩ là “sứ mạng” mà bọn Sứ Giả Địa Ngục từng đề cập đến.
Trở lại Thành Độ, Lưu Hàng càng cảm thấy một thứ áp lực. Người có trực giác mạnh bất thường như hắn thường rất nhạy cảm đối với những biến đổi lớn. Hắn biết rằng chắc chắn chuyện lớn sắp xảy ra...
Nếu Khương Nho có ở đây thì hắn sẽ vỗ vào vai Lưu Hàng rồi nói: “Ta cũng hay có cảm giác bị đè nén và tỉnh ngủ giữa đêm. Ngoại trừ chóng mặt ra thì chẳng có gì đặc biệt cả, đợi đến khi tương lai và sự thật chồng lên nhau thì lại phun vài ngụm máu... riết rồi cũng thành quen.”