Ngày hôm sau, Vương Hủ và Tề Băng đang ngồi trong lớp học thì loa phát thanh thông báo đến phòng hiệu trưởng.
Vừa đẩy của bước vào, liền thấy có bốn gã đàn ông mặc âu phục ngay ngắn đứng chắn trước cửa. Vương Hủ và Tề Băng làm sao không biết trong phòng có mấy người? Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên ngoài mặt có thể nói là ung dung. Dù cho bốn gã lập tức rút súng ra bắn bừa thì cũng không thể làm bọn họ rung động mảy may.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi uống cà phê ở đối diện bàn hiệu trưởng, quay lưng về phía bọn hắn. Lúc này, hắn chậm rãi xoay người.
“Hai vị không cần phải lo lắng, ta họ Trương, là đội trưởng đội đặc công. Ta muốn mời các vị cùng ta trở về một chuyến để trả lời vài vấn đề.”
Vương Hủ xem thường trong lòng: Ngươi là cảnh sát à? Hù ai chứ? Muốn hù dọa ít nhất cũng phải là cục quốc an cơ. Mà có khi chúng là người của Tử Dạ giả dạng cũng không biết chừng.
Tề Băng vẫn không tỏ rõ cảm xúc: “Được, chúng ta đi ngay thôi.”
Hắn chỉ có thể trả lời như vậy, bởi lẽ tay hiệu trưởng đang nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi, cho rằng đội trưởng Trương sẽ nói ra biết bao nhiêu việc xằng bậy của hắn và Vương Hủ.
Không lâu sau, hai người đã ngồi trên một chiếc xe màu đen có rèm che. Ở trường này, cho dù đi siêu xe sang trọng như Lincoln cũng không phải chói mắt cho lắm. Phụ huynh sinh viên lái loại xe này nhiều không đếm xuể. Vì vậy, bọn hắn dễ dàng rời khỏi trường một cách lặng lẽ, không khiến bất cứ ai chú ý.
Vương Hủ và Tề Băng ngồi song song ở vị trí đối diện đội trưởng Trương. Đợi đến khi xe đã đi xa trường, Vương Hủ mở miệng nói: “Nè lão Trương, giờ ngươi có thể nói ra thân phận thật rồi đó.”
Đội trưởng Trương ngồi nghiêm chỉnh, ăn nói không siểm nịnh: “Chờ ngươi nhìn thấy cấp trên của ta thì tự nhiên sẽ biết thân phận. Giờ ta chỉ có thể nói mình làm việc cho chính phủ, đại diện cho lợi ích của quốc gia. Hy vọng ngươi có thể phối hợp với bọn ta.”
Vương Hủ quay đầu nhìn Tề Băng, sau đó nhận ra mình đang làm chuyện thừa, bởi vì từ trên mặt người này chẳng thể biết được thái độ của hắn. Mà nếu Tề Băng không muốn đi cùng họ thì e rằng đã ra tay rồi. Thế là Vương Hủ bèn tự ngậm miệng, tiếp tục chờ đợi.
Rất nhiều người cho rằng căn cứ quan trọng của quốc gia thường nằm ở nơi rất bí mật. Nếu nó không nằm trong sa mạc thì phải là khu quân sự, hoặc chăng phải là các nơi xa khu dân cư, được xây dựng dưới lòng đất, một khi gặp phải không kích cũng không hề hấn gì.
Nhưng trên thực tế, trước mắt Vương Hủ là khu trung tâm thành phố S. Tuy đoạn đường này không phồn hoa nhưng chẳng hề hẻo lánh. Vả lại, nhìn thế nào thì tòa nhà cao mười tầng trước mắt cũng không giống nhà dân, không giống tòa nhà văn phòng, nói là nhà xưởng cũng được, là nhà kho cũng chẳng sai. Bên ngoài tòa nhà có tường bao, chỉ là trên tường không có lưới sắt, lại càng không có hàng rào điện cao thế như trong ảo tưởng của Vương Hủ.
Trong tường bao có vài chiếc xe đang đỗ lại. Người gác cổng là một ông lão hiền lành, đang ngồi trong phòng bảo vệ uống trà đọc báo. Khi bọn người Vương Hủ lái xe đến trước cửa, lão và tài xế phất tay làm dấu, sau đó mới nhấn nút mở cửa.
Sau khi xe dừng lại, Vương Hủ và Tề Băng xuống xe với đội trưởng Trương. Cả bọn cùng đi tới cảnh cửa dẫn vào tòa nhà. Cửa chính tất nhiên cũng không có laser bảo vệ như trong ảo tưởng của Vương Hủ. Chẳng qua khi đi vào bên trong tòa nhà, bọn hắn nhìn thấy vài nơi đặc biệt, bởi vì sau cánh cửa lớn trừ chiếc thang máy cũng chỉ có hai vách tường.
Bọn người đàn ông mặc âu phục không đi vào mà chỉ có ba người nối đuôi nhau, khi khởi động thang máy yêu cầu phải có vân tay, giọng nói, đồng tử của đội trưởng Trương. Hơn nữa, trong thang máy trừ hai nút đóng mở thì chỉ còn một nút xuống tầng trệt.
“Nếu người thường được mời đến nơi đây thì phải đeo khăn trùm đầu ở phòng ngoài, nhưng các ngươi thuộc tình huống đặc thù nên không xử lý như vậy.” Đội trưởng Trương giải thích.
Vương Hủ thầm cười nhạt: Ngươi còn muốn đeo khăn trùm đầu cho ta và hắn ư? Có tin hắn biến ngươi thành quân mạt chược bằng băng hay không?
Lúc này, Tề Băng đang nghĩ người thiết kế quả là thông minh. Vẻ ngoài tòa nhà không hề gây bất cứ sự chú ý nào, lại còn đặt trong thành phố. Nếu bạn là một người chiều nào cũng đi ngang qua một đống tòa nhà văn phòng thì còn hơi đâu để tâm nơi này có công ty nào, thuộc lĩnh vực nào.
Vì vậy, đặt một nơi cực kỳ cơ mật tại đây nhưng lại giống như tàng hình. Quả thật phải cảm thán với cái xã hội lạnh lùng ngày nay và cái đám quá hiểu lòng người kia.
Cửa thang máy mở ra, trước mặt bọn họ là một cái hành lang trắng như tuyết. Hai bên có tới mấy chục cánh cửa nằm chỉnh tề, trông khá giống với lối đi trong phim The Matrix. Chỉ khác là dãy hành lang ở đây có thể nhìn thấy điểm cuối, mà cái bọn Vương Hủ muốn lại là đi vào căn phòng cuối cùng.
Đội trưởng Trương vặn tay nắm cửa. Hắn là người đầu tiên đi vào phòng, sau đó quay sang nói: “Mời vào.”
Vương Hủ và Tề Băng đưa mắt nhìn nhau rồi bước vào phòng.
Kết quả, Vương Hủ nhìn thấy hai người trong phòng thì liền la toáng lên: “Sao hai người lại ở đây?”
Miêu Gia quay đầu nói: “Lão Thượng mời ta tới chơi cờ vua. Đặt con này xuống được không nào?”
Thấy Vương Hủ đến, Thượng Vệ Quốc liền bỏ quân cờ trong tay xuống: “Ngươi vào đây với ta.”
Hắn đứng lên, mở một cánh cửa khác trong phòng. Coi bộ chuẩn bị mời Vương Hủ vào trong nói chuyện riêng.
Tề Băng chất vấn: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Miêu Gia uể oải phất tay: “Ngồi xuống đi rồi ta nói cho nghe.”
Đội trưởng Trương đã đóng cửa và đi ra ngoài từ khi nào, Tề Băng bèn ngồi xuống chơi cờ vua với Miêu Gia.
Vương Hủ cảm thấy dòng suy nghĩ trở nên rối rắm nên cứ mặc cho Thượng Vệ quốc kéo vào căn phòng sát vách.
Lạ là căn phòng này bày trí y chang như căn phòng mà Miêu Gia đang ngồi. Chúng đều là phòng làm việc bình thường với vật dụng giống nhau, nội thất trang hoàng giống nhau, thậm chí những vật dụng trong phòng cũng giống như được đặt trước tấm gương.
Vương Hủ không biết bày trí như vậy để làm gì? Bấy giờ, hắn tự đưa ra một vấn đề mà bản thân hứng thú nhất: “Hừm, lão Thượng. Không phải ngươi buôn bán đồ cổ à? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Thượng Vệ Quốc không trả lời vấn đề này mà nhìn chằm chằm vào Vương Hủ: “Ngươi thật không biết con gái ta đi đâu ư?”
Vương Hủ than thở: “Nếu ta biết thì đã đi tìm nàng rồi...”
Thật ra Thượng Vệ Quốc đã hỏi Miêu Gia về vấn đề này, nhìn vào mắt Vương Hủ cũng có thể hắn không nói dối.
“Ngươi có biết tại sao nó trốn đi hay không?”
Vương Hủ cười gượng một tiếng: “Ta không biết.”
“Vậy ngươi biết được cái gì?”
“Ta...”
“Có phải ngươi muốn nói với ta rằng ngươi không biết gì hết?”
Vương Hủ chỉ biết một chuyện. Đó là Thượng Vệ Quốc không ưa con rể tương lai. Vả lại, hắn quả thật có lý do để bất mãn...
“Thôi, được rồi.”
Thượng Vệ Quốc ngồi xuống, tự lấy cho mình một điếu thuốc.
Cũng tội nghiệp cho Vương Hủ. Bạn gái mất tích mà hắn lại không có tin tức, không có cách, bèn phải làm việc để phân tán lực chú ý của mình. Thế mà lão Thượng lại nhắc tới việc mình không làm tốt vai trò bạn trai, cố ý trốn tránh trách nhiệm khi Thượng Linh Tuyết bỏ đi.
Thượng Vệ Quốc nhả khói thuốc: “Đầu tiên, ta cho ngươi biết về thân phận của ta. Bọn ta gọi là ‘Cửu Khoa’, không liên quan đến bất cứ cơ cấu chính phủ nào. Cho dù là cảnh sát, viện kiểm sát, quân đội, cục quốc an đều không thể tìm thấy tư liệu về bọn ta. Họ cũng không có quyền can thiệp hành động của Cửu Khoa, nhưng bọn ta lại có thể thông qua vài thủ tục đơn giản để họ phối hợp hành động, thậm chí có thể nói Cửu Khoa có quyền hạn chấp pháp tối cao .
Mà ta, chính là người phụ trách ở thành phố S. Thân phận thường ngày là một thương nhân, nhưng khi cần thiết, ta có thể trở lại là một quân nhân hoặc một sát thủ.”
Vương Hủ không giật mình vì đang kinh hãi quá độ.
Thượng Vệ Quốc nói tiếp: “Bọn ta chính thức thành lập vào hai mươi mốt năm trước. Lúc đó, chính phủ chọn ra một số nhân tài đặc biệt từ quân đội, cảnh sát vũ trang, cảnh sát phổ thông. Ta là một trong số đó và cũng là thành viên kỳ cựu của Cửu Khoa. Công việc của bọn ta là điều tra tất cả sự kiện không thể dùng khoa học để giải thích, nhưng phải bảo đảm những đồ vật siêu tự nhiên này không làm nguy hại đến an toàn quốc gia.
Những năm gần đây, bọn ta làm việc rất hăng say. Người săn quỷ, người biên giới, người có siêu năng lực, thậm chí sự tồn tại của Âm Dương giới cũng được điều tra tường tận. Chỉ là rất khó để can thiệp vào thế giới này, dù sao bọn ta chỉ là người trần mắt thịt. Kể cả bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất cũng chỉ là một đứa bé yếu ớt trước mặt người có năng lực linh hồn hoặc siêu năng lực.”
Hắn lại rít một hơi thuốc: “Đến mười năm trước thì một người tên Dư An xuất hiện, cũng chính là Tống Đế Vương mà các ngươi hay gọi. Hắn chủ động tiếp xúc và đạt được rất nhiều hiệp nghị với bọn ta. Tuy tất cả đều là nói miệng nhưng vẫn được sử dụng cho tới tận ngày hôm nay.
Điều thứ nhất trong đó chính là Cửu Khoa không được quấy rầy cuộc sống của người săn quỷ. Về điểm này, bọn ta nhanh chóng đồng ý với hắn. Phải thừa nhận rằng các ngươi đều là anh hùng, cứu vớt tính mạng mọi người mà người không để ý đến tính mạng của mình.
Còn chuyện hắn hứa hẹn là, giới săn quỷ có nghĩa vụ đi thanh trừ những kẻ sử dụng năng lực linh hồn để làm việc ác. Thế thì hiệu quả hơn nhiều so với để bọn ta nhúng tay vào.”
Nghe đến đó, Vương Hủ cười ngượng ngịu. Vẻ mặt như muốn nói: “Ta không tốt đến thế đâu.”
Thượng Vệ Quốc rất muốn thêm một câu: “Chỉ có thằng ôn nhà ngươi không giống anh hùng, mà giống cẩu hùng hơn.”
Nhưng vì không cay nghiệt như Miêu Gia nên hắn ngại nói ra.
Vương Hủ hỏi tiếp: “Vậy... việc hôm nay là...”
Sắc mặt Thượng Vệ Quốc trở nên nghiêm trọng: “Giờ đây, ta bất đắc dĩ tiếp xúc với các ngươi là vì sự việc đã phát triển vượt khỏi phạm vi khống chế. Nếu không mượn sức mạnh của các ngươi thì không biết hậu quả sẽ như thể nào nữa.”