Hôm nay, lầu Tinh Túy vẫn chìm đắm trong xa hoa trụy lạc. Vương Hủ tiếp tục ngoan ngoãn làm công việc chạy bàn, cho đến khi có một kẻ không mời mà đến...
Miêu Gia vừa bước vào lầu Túy Tinh thì gọi ngay Vương Hủ: “Ngươi lại đây một chút.”
“Ấy, ta đang bận lắm.”
“Bớt nói nhảm đi!” Miêu Gia lập tức lôi hắn đi.
Hai người đi đến hậu viện không người, Vương Hủ hỏi: “Làm sao? Có chuyện gì mà vội vã thế?”
Miêu Gia để lộ vẻ mặt vô cùng khinh bỉ: “Tính ra ngươi cũng là người săn quỷ...”
Vương Hủ mở trừng mắt: “Ngươi đã nhớ lại rồi hả?!!”
“Nếu ta không khôi phục trí nhớ thì ngươi định ở đây đần độn cả đời à?”
“Này! Việc này sao trách ta được? Ngươi thấy mấy gã xuyên việt có mấy ai trở về đâu? Ta còn làm gì được nữa?”
Miêu Gia thở dài: “Đúng là ăn hại... ngươi nói thế thì cả đời này ta phải làm phụ khoa đại phu chắc...”
Vương Hủ không phản đối việc bị hắn chửi là ăn hại: “Vậy thì ngươi thật trâu bò, đã nghĩ ra phương pháp xuyên không ra khỏi đây rồi nhỉ? Nói cho ta biết một chút đi!”
Miêu Gia nở nụ cười: “Xuyên không? Ngươi thật là ngây thơ. Làm gì có chuyện đó chứ? Chúng ta chỉ đang nằm mơ và tất cả mọi người khác cũng đều có chung một giấc mơ.”
Các ý niệm nhanh chóng di chuyển trong đầu Vương Hủ: “Như vậy cơ thể thật của chúng ta không ở nơi này?”
Miêu Gia trả lời: “Để ta giải thích lại từ đầu, bây giờ chắc ngươi đã được chữa trị xong hết rồi, thế thì trí nhớ của ngươi dừng lại ở chỗ nào?”
Mất gần nửa tiếng đồng hồ, Miêu Gia mới tường thuật hết một lượt những chuyện sau khi Vương Hủ phát điên, nhiệm vụ của Lưu Hàng hắn cũng nói, chỉ duy nhất lý luận về sự vận hành của vũ trụ này là hắn không truyền đạt được.
Chờ Vương Hủ sắp xếp lại mạch suy nghĩ xong, Miêu Gia nói tiếp: “Ta sẽ trình bày tình hình hiện tại một lượt. Để cho một gã trạch nam dễ hiểu hơn thì ta ví dụ thế này, nơi đây giống như là thế giới trong The Matrix[1], linh hồn chúng ta ở chỗ này nhưng cơ thể thật lại ở chỗ khác, chỉ có ngươi là mang được cơ thể thật vào.
Ta nghĩ đó là vì năng lực Chúa Tể của ngươi. Người khác không thể tách linh hồn ngươi ra khỏi thân thể nên đành phải cho luôn cả người ngươi vào, bởi vậy ngươi tương đương với chúa cứu thế Neo, dù ở trong ma trận nhưng không bị hạn chế bởi đa số các quy luật trong ma trận.”
“Từ từ đã, ta không cảm thấy mình lợi hại ở chỗ nào hết, trái lại còn yếu hơn so với tưởng tượng.”
Miêu Gia mất kiên nhẫn: “Ngươi có hiểu lời ta nói không đấy? Hay là chưa xem phim The Matrix? Có hiểu 'thừa nhận sự tồn tại của số dư để duy trí tính hài hòa chuẩn xác của một thuật toán' không? Ngươi chính là 'số dư'! Dù ngươi không giống người thường cũng không có khả năng hoàn toàn thoát ly khỏi một phạm trù toán học!”
“Được rồi, ngươi chính là một trong số ít người hiểu rõ hết bộ phim ấy chứ gì! Thật ra, nếu ngươi xem EVA[2] thì chắc cũng có thể hiểu được hoàn toàn! Ta với ngươi không cùng đẳng cấp nên hãy nói lại lần nữa để dễ hiểu hơn đi.”
“Ầy, nói tóm lại, tuy ta vượt ra khỏi được trí nhớ cưỡng chế trong thế giới này nhưng không khôi phục được năng lực linh hồn, còn ngươi lại có thể. Nếu chúng ta muốn rời khỏi đây thì đều phải hy vọng vào ngươi.”
“Hóa ra ta có trọng trách không nhỏ.”
Miêu Gia lấy viên đá màu trắng ra: “Nhớ cái này không?”
Vương Hủ từng đọc trí nhớ của Cao Tấn nên biết chút chút về Mộng Hồn Thạch: “Đây là vật trong tay Cao Tấn ở sự kiện Mộng Ma...”
Miêu Gia ngắt lời hắn, nói tiếp: “Đây là Mộng Hồn Thạch. Cao Tấn đã giải thích là: Có thế thu phục một lượng lớn linh hồn vào trong, sau đó khiến cho những linh hồn đó rơi vào một trạng thái như mộng mà không phải mộng, là một pháp bảo để nhốt hồn ma.
Sau khi ta nghiên cứu thoáng qua thì thấy Cao Tấn đã đánh giá bảo vật này quá đơn giản. Theo linh lực của tảng đá, tạm thời tính về phẩm chất thì kém xa Hào Long Đảm trong truyền thuyết, nhưng nghĩ kỹ lại thì nó có tiềm lực vô cùng, bởi vì khi kết hợp với các loại năng lực linh hồn khác nhau sẽ cho hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
Nếu nói thực lực sau này của Hào Long Đảm là thực lực của bản thân cộng thêm thần lực của Hào Long Đảm, vậy thì thực lực về sau của Mộng Hồn Thạch dựa vào năng lực của bản thân cộng với thần lực của Mộng Hồn Thạch.
Nói cách khác, chỉ cần người sử dụng hòn đá có năng lực Chi Phối cấp bậc ngang ngửa bán thần như Thượng Linh Tuyết thì hoàn toàn tạo được ra một thế giới trong cõi mộng như thế này.”
Vương Hủ cảm thấy căng thẳng: “Ý của ngươi là... Linh Tuyết...”
Miêu Gia gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này hơn tám phần là do nàng làm. Ta nghĩ nàng đã sử dụng một bảo vật tương tự hoặc mạnh hơn Mộng Hồn Thạch để tạo ra cõi mộng này.
Ngươi nên biết, mặc dù là ta thì tự mình thoát khỏi suy nghĩ cưỡng chế và ý thức giới hạn cũng hết sức khó khăn. Sở dĩ ta có thể làm được là vì linh hồn ta đã đồng bộ hóa với tảng đá này nên chống lại được phần nào ảnh hưởng từ thế giới này.”
Vương Hủ suy nghĩ: “Trước mắt chúng ta nên làm gì?”
Miêu Gia cười nhạt: “Đương nhiên là dùng ngươi để Linh Tuyết xuất hiện.”
“Này, không phải chúng ta đang nằm mơ sao?”
“Nàng là chúa tể của thế giới trong mộng, nếu nàng muốn thì có thể xuất hiện ngay trước mặt ngươi bất cứ lúc nào dưới một hình thức nào đó.”
“Hừm, nói là vậy. Nhưng chẳng lẽ bây giờ ta ngửa mặt lên trời rống hai ba tiếng là nàng sẽ từ trên trời giáng xuống à?”
Miêu Gia quay lưng về phía Vương Hủ: “Không đơn giản như vậy, ta cũng đoán được mục đích của nàng khi chơi trò này. Bây giờ mọi chuyện chấm dứt hay không đều phụ thuộc vào ngươi. Nếu muốn nàng hiện thân thì chúng ta phải diễn tốt vai của mình. Dựa theo chiều hướng phát triển của sự việc, đã đến lúc ngươi phải...”
Nói đến dây, hắn ngừng lại.
“Đến lúc ta phải làm gì?” Vương Hủ hỏi.
“Cũng không có gì... ta tiếp tục làm đại nội mật thám, ngươi tiếp tục làm hầu bàn, ta sẽ nghĩ cách khiến trò chơi này nhanh chóng có kết quả...”
...
Đêm khuya lạnh lẽo, Tề Băng ngồi một mình trong phòng.
Rất nhiều cao thủ võ lâm coi lúc ngủ là lúc luyện công, hắn cũng không phải là ngoại lệ.
Bỗng nhiên, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, hắn đột ngột mở mắt, hai tay nắm quyền nhận.
Hắn biết mùi hương kỳ lạ này chính là vũ khí giết người.
“Rất tốt.”
Màn đêm bao trùm trong phòng, không nến, cửa sổ đều đã đóng chặt. Không ai biết giọng nữ nhẹ nhàng làm sao lọt được vào nơi đây?
“Không tốt chút nào.”
Giọng Tề Băng trong đêm lại càng thêm lạnh lùng.
“À? Ngươi có biết ta đang nói đến cái gì hay không?”
Giọng nói kia hỏi lại.
“Ngươi nói ‘rất tốt' là để khen võ công của ta, ta nói ‘không tốt’ là vì bản lĩnh của ngươi còn trên ta một bậc.”
“Ha ha, không cần phải hạ thấp mình, nói cái giá đi.”
Tề Băng trả lời: “Muốn biết giá thì phải xem ngươi muốn ta làm chuyện gì.”
“Có ba cao thủ sẽ gây bất lợi cho ta và sư muội, chúng ta cần người giúp một tay.”
“Võ công của ba người kia so với ngươi thì thế nào?”
“Chí ít sẽ không kém ta.”
Ấy vậy mà Tề Băng lại mỉm cười: “Ồ, thú vị đây.”
Rồi thu quyền nhận lại: “Hai ngàn lượng bạc, ta nghĩ... ngươi sẽ không chê đắt.”
Người kia cũng không trả giá: “Được, ta sẽ đặt cọc trước một nửa. Khi xong việc, nếu ngươi còn mạng thì nhận tiếp nửa còn lại.”
“Không cần phải phiền phức như vậy, sau khi ta hoàn thành công việc thì hãy giao toàn bộ. Chỉ là... nếu ta chết thì hãy hỏa táng ta.”
-----o Chú thích o-----