“Hả? Muốn bái ta làm sư phụ sao?”
Vương Hủ dở khóc dở cười.
“Đúng vậy, đúng vậy, xin đại hiệp hãy thu nhận ta!”
Tôn Tiểu Tranh chớp đôi mắt to, trông có vẻ rất thành ý.
Vương Hủ vội xua tay: “Không được.”
“Tại sao?”
Tôn Tiểu Tranh cảm thấy như chịu nhiều oan ức lắm.
“Ta không nhận nữ đệ tử.”
“Hả! Tại sao ngươi biết ta là…”
“Ta muốn biết là biết, ngươi đừng nuôi hy vọng nữa.”
Vương Hủ nói năng rất kiên quyết. Hắn không muốn lại xảy ra thêm hiểu lầm với Tôn Tiểu Tranh.
“Vị đại hiệp này, tại sao ngươi không thu nhận nữ đệ tử?”
“Ở đâu ra lắm cái 'tại sao' thế? Toàn bộ 'mười vạn câu hỏi tại sao' của ngươi ta đều nói là không thu? Giờ đã muộn rồi, ta muốn đi ngủ, xin hai vị cứ tự nhiên.”
Vừa dứt lời, hắn lập tức trèo lên đống củi, hai mắt nhắm nghiền lại. Hành động này coi như là lệnh tiễn khách.
Hạ Văn Hồng đứng nhìn một bên mà như muốn nổi điên: “Ngươi làm thái độ gì thế hả? Biểu muội ta đã cầu xin ngươi mà ngươi còn tự cao tự đại!”
“Ha ha ha!”
Vương Hủ cười to ba tiếng rồi không nói gì thêm.
Tôn Tiểu Tranh đành phải hậm hực bỏ đi. Hạ Văn Hồng trừng mắt nhìn Vương Hủ rồi cũng đi ra ngoài.
Đợi hai người đi khuất, Vương Hủ thở dài một tiếng: “Hạ Văn Hồng ơi Hạ Văn Hồng, ta đang giúp người đấy. Tại sao ngươi lại ngu đến thế chứ?”
“Ngươi giúp hắn chuyện gì?”
Giọng nói của Yến Ly vang lên ngoài cửa.
Vương Hủ không trả lời mà nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay đi nghe trộm xong rồi à?”
Yến Ly tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống: “Chẳng lẽ ta lại không có một ngày nghỉ phép sao?”
Vương Hủ mỉm cười: “Được chứ, phụ nữ ai lại chẳng có vài ngày mỗi tháng, tốt nhất là nên bớt vận động lại.”
“Ngươi đúng là không biết liêm sỉ, đàn ông gì mà mấy chuyện này cũng nói được!”
“Vậy ta nói chuyện khác là được chứ gì. Theo ta đoán, cái gã 'phụ khoa thánh thủ' bên kia đường hẳn là người làm việc cho triều đình, tình cảnh của ngươi chắc không được ổn.”
“Chuyện này cần ngươi phải nói ư? Ta đã biết võ công của Cổ đại phu thâm sâu khó lường từ lâu. Hắn ta không thể nào chỉ là một đại phu bình thường được.”
“Không, không, không, ngươi chưa biết đấy thôi. Người này lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Cho dù hắn không biết võ công thì vẫn có thể đùa giỡn ngươi đến chết. Với lại, ta cũng có chút quen biết với hắn nên hy vọng các ngươi không đấu đá lẫn nhau. Có lẽ ngươi nên rời khỏi lầu Túy Tinh càng sớm càng tốt.”
“Ngươi quen biết người của triều đình?”
Yến Ly đứng phắt dậy, vẻ mặt kích động.
“Việc đó không quan trọng, quan trọng là ngươi không thể đấu lại hắn. Việc xảy ra tối hôm trước chính là ngòi nổ, gần như chắc chắn hắn đã để lộ thân phận cho Trương tri phủ. Với tác phong làm việc không chút sơ hở của hắn mà để lộ thân phận như vậy, điều này cho thấy hắn không cần thiết phải ngụy trang nữa. Ta nghĩ hắn sắp thực hiện một bước đi khác.”
“Hừ, có vẻ ngươi rất hiểu hắn, xem ra không chỉ là quen biết bình thường.”
“Ta đã nói là điều đó không quan trọng.”
Yến Ly ngắt lời: “Ngươi không cần phải nói nữa! Ta tự biết mình phải làm gì, không cần ngươi phải dạy ta!”
“Ầy, hình như ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Vương Hủ lắc đầu than thở.
Yến Ly vô cùng tức giận: “Lúc trước ngươi bảo mình không phải là người của triều đình, ta tin. Thế nhưng bây giờ ngươi lại cấu kết với tên tay sai của triều đình làm việc xấu!”
“Nếu ta thực sự cấu kết với hắn thì ta sẽ không để ngươi chạy trốn, thẳng tay bắt giữ là xong.”
“Ai mà biết có phải các ngươi đang giăng bẫy ta hay không?”
Vương Hủ im lặng vài giây: “Vậy ta không giải thích nữa, ngươi nghĩ như thế nào cũng được.”
Yến Ly đứng dậy, trước khi ra khỏi cửa còn nói thêm một câu: “Từ giờ phút này trở đi, ngươi chính là kẻ thù của ta.”
Vương Hủ trở mình: “Không sao, ta vẫn coi ngươi là bạn.”
...
“Miêu Gia tiền bối phải không? Nghe danh đã lâu! Tại hạ là Lưu...”
“Lão đệ là Lưu Hàng phải không? Ta biết rồi, chắc hẳn hoàng đế phái ngươi tới đưa mật chỉ chứ gì. Không cần khách sáo, cứ lấy ra đi, chúng ta cùng nghiên cứu rồi đi ăn một bữa no nê. À, gần đây tình hình kinh tế của ta không được tốt, bữa nay ngươi mời đi.”
“Vâng.”
Lưu Hàng không kịp nói gì, đành phải lấy mật chỉ ra.
Miêu Gia chỉ nhìn sơ qua rồi lập tức thiêu rụi.
“Ý của hoàng thượng là?”
“Cho ngươi phúc thẩm vụ án của hai tên Triệu Đỗ chỉ là ngụy trang, ngươi chỉ cần làm qua loa là được, hai tên này chết chắc rồi.
Nhiệm vụ chính thức lần này là hỗ trợ ta và Thủy thống lĩnh bắt người của Bách Hoa Hội. Có mật báo rằng đệ nhất cao thủ Dụ Hinh của Bách Hoa Hội đã đến phủ Tô Châu, việc này chứng minh rằng những việc ta làm vào mấy tháng trước đã có tác dụng…
Kế tiếp là bắt giữ Dụ Hinh và Yến Nhi cô nương của lầu Túy Tinh ở phố đối diện. Một khi thành công, mặc cho bọn họ liều chết không hé răng nửa lời thì khi trừ khử xong cũng có thể khiến thực lực trong Bách Hoa Hội tổn thất lớn.”
“Chẳng lẽ với võ công của Thủy thống lĩnh mà còn cần ta hỗ trợ sao?”
Miêu Gia suy nghĩ một chút: “Hai đại cao thủ của Bách Hoa Hội cùng hiệp lực thì thắng bại thế nào vẫn chưa chắc được. Ta cần hơn một cao thủ để đề phòng bất trắc.”
Lưu Hàng gật đầu: “Ta hiểu rồi. Vậy khi nào chúng ta động thủ?”
“Để ta suy nghĩ... À, gần đây ta còn đang bận rộn nhiều việc khác nên tạm thời hoãn lại vài ngày. Tóm lại là bây giờ chúng ta đi ăn cơm đã.”
“Ồ, được thôi.”
Lưu Hàng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Trước khi đến đây hắn đã được diện kiến hoàng thượng. Chính Chu Dực Quân cũng đã khen ngợi rất nhiều về võ nghệ và mưu trí của Miêu Gia, còn nói với Lưu Hàng là phải cố gắng học hỏi, nếu chuyện lần này thành công thì hắn rất có thể được nhận thiết bài đại nội mật thám.
Nhưng tình huống trước mắt là: Người này trong lúc làm mật thám đã rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế trầm trọng, nửa năm nay chưa biết ăn thịt là thế nào. Gần như một chầu này sẽ ngốn hết hơn phân nửa hầu bao của khâm sai đại nhân...
Sau khi cơm nước no say, Miêu Gia dẫn Lưu Hàng đến nha môn rồi cho hắn và Trương Đống Thiên nghĩ ra một bài nghị luận sâu sắc để trình báo khi về kinh phục mệnh. Nội dung chủ yếu là: Trương Đống Thiên mà không được thăng chức thì đúng là phí của trời.
Đêm hôm đó, Miêu Gia lẳng lặng đi tới một căn nhà ngói rách nát ở ngoại thành Tô Châu.
Gian nhà này hiển nhiên đã bỏ hoang nhiều năm, trên nóc nhà toàn là lỗ thủng, xung quanh trải dài cỏ dại. Phòng ốc ngoại trừ bốn bức tường thì chẳng có vật gì.
Chỉ có điều đây là nơi Miêu Gia lớn lên từ nhỏ, hay nói đúng hơn là quê hương trong cõi mộng của hắn.
“Nếu như lời của thằng ôn kia là thật...”
Miêu Gia đi vào phòng, quan sát bốn phía. Hắn cố gắng nhớ lại một số chi tiết, ví dụ như hình ảnh cha mẹ lúc lâm chung hay cảnh sinh hoạt gia đình.
Thế nhưng, hắn kinh ngạc phát hiện mình không thể nhớ ra bất cứ điều gì. Hắn có thể nhớ được tên họ của cha mẹ nhưng khuôn mặt họ lại rất mơ hồ. Dù hắn biết rõ mình đã lớn lên ở đây nhưng không tài nhớ nổi những chuyện lúc nhỏ, ngay cả tên tuổi của bạn bè và trường học cũng không.
“Sau khi nhà ta bị hỏa hoạn, chỉ còn mình ta sống sót và tìm thấy bí kíp võ công dưới đống tro tàn.”
Miêu Gia lầm bầm trong miệng. Lúc này, hắn cảm thấy mọi chuyện kỳ lạ vô cùng.
“Nếu như tất cả trí nhớ của ta đều bị thao túng... cho dù không có bằng chứng nhưng bình thường ta cũng khó có thể phát hiện ra...”
Hắn dứt khoát ngồi bệt xuống mặt đất đầy bụi bẩn, bắt đầu suy luận.
Trong đầu... hắn tự biến mình thành một người đứng ngoài nhìn chăm chú vào bản thân, sau đó lại có một nhân cách khác ngoài vũ trụ rộng lớn quan sát người đứng ngoài. Đây chính là lối suy nghĩ của Miêu Gia. Hắn cũng không biết tại sao mình lại dùng hình thức này để xem xét vấn đề, có lẽ là do sinh ra đã thế.
Cho dù là thời gian, không gian, ý thức chủ quan hay sự thật khách quan... tất cả những vấn đề phức tạp đều được hắn lôi lên mặt nước bằng lối suy nghĩ này, ngay cả cách phán đoán năng lực linh hồn cũng vậy.
Trong lúc không hay không biết, Miêu Gia đã ngồi suốt một đêm.
Đến khi mặt trời mọc, hắn đứng dậy.
Cặp lông mày nhíu chặt đã giãn ra, trên khuôn mặt lại xuất hiện nụ cười lười nhác.
Một hòn đá màu trắng xuất hiện trong lòng tay của Miêu Gia. Nó chính là một món bảo vật Miêu Gia thu được từ Cao Tấn trong sự kiện Mộng Ma. Lúc này, dám chừng hòn đá “Mộng Hồn Thạch” này có tác dụng kinh người tương tự hòn đá mà bà chủ của Tâm Vãng Ôn Tuyền bà chủ sử dụng.