Mạnh Như Tuyết còn khoe khoang giống như dâng báu vật, kể cho Liễu thị nghe chuyện tam hoàng tử muốn xin chỉ ban hôn với Mạnh Như Yên, khiến Liễu thị vui mừng khôn xiết.
Hừ, bà ta đã nói rồi mà, nữ nhi của bà ta trời sinh chính là mệnh phượng hoàng.
"Yên Nhi cứ yên tâm chờ gả đi là được, những chuyện khác đã có nương lo liệu."
Đã là vàng bạc khiêng vào tướng quân phủ, vậy thì nó chính là của tướng quân phủ.
Chứ không phải của Mạnh Vãn Thu nàng.
Bà ta bảo hai nữ nhi quay về viện của mình, sau đó gọi quản gia cùng mấy tên gia đinh hùng hổ đi về phía Thu Lan uyển.
Nữ quỷ áo trắng đang đi dạo gần từ đường thấy Liễu thị hùng hổ đi về hướng Thu Lan Uyển, lòng tò mò nổi lên, cũng đi theo.
Nữ quỷ áo trắng vừa vào trong viện, Mạnh Vãn Thu đã cảm nhận được một luồng âm khí.
Sau đó bên tai nàng liền có một luồng gió lạnh thổi qua: "Mẹ kế của cô đến rồi đấy."
Lời nói mang theo vài phần hả hê.
Liễu thị đến rồi sao?
Nàng ta liên tục thổi khí lạnh bên tai Mạnh Vãn Thu, khiến cho thời tiết vốn đã se lạnh càng thêm lạnh lẽo.
Lục Nhi cảm nhận càng rõ ràng hơn.
Nàng ấy vội vàng đi đóng cửa lại, miệng lẩm bẩm: "Hôm nay sao lại lạnh như vậy?"
Tính ra thì vẫn chưa đến tiết sương giáng mà.
Cửa đã đóng kỹ rồi, nhưng hơi lạnh vẫn không hề giảm bớt.
Nữ quỷ áo trắng chính là cố ý, nàng ta muốn thử tiểu thư này thêm lần nữa.
Mạnh Vãn Thu xoa xoa cánh tay, sau đó nói với Lục Nhi: "Lục Nhi, muội đi pha ấm trà nóng đi, xua tan chút lạnh lẽo."
Lục Nhi không hề nghi ngờ, vâng dạ đi ra ngoài.
Nàng ấy vừa ra khỏi phòng, ngược lại cảm thấy bên ngoài ấm áp hơn.
"Được rồi, đừng thổi nữa, lát nữa dọa tiểu nha đầu của ta sợ."
Mạnh Vãn Thu đã nhìn ra, nếu nàng còn không lên tiếng, e rằng nữ quỷ này sẽ không dừng lại.
Nữ quỷ đang chơi đùa vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Mạnh Vãn Thu lên tiếng, nàng ta lập tức dừng lại.
"Cô ... cô ... Ta đã nói là cô có thể nhìn thấy ta mà."
"Sao cô không trả lời ta sớm hơn?"
"Hahaha, cuối cùng cũng có người nhìn thấy ta rồi."
Sau đó nàng ta cười lớn, rồi lại bật khóc.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng của nàng ta, bao nhiêu năm rồi, nàng ta không có một người bạn nào, những người chết trong phủ này, đều đã được quỷ sai đến đón đi, chỉ có mình nàng ta dường như bị lãng quên.
Ban đầu, nàng ta còn hy vọng có thể được quỷ sai phát hiện, cho nên mỗi lần trong phủ có người chết, nàng ta đều đến gần quỷ sai.
Nhưng quỷ sai dường như bị mù, không ai có thể nhìn thấy nàng ta, càng đừng nói đến việc đưa nàng ta xuống địa phủ.
Thử như vậy mấy chục lần, nàng ta chỉ có thể từ bỏ.
Hàng ngày lang thang trong tướng quân phủ, trở thành một kẻ am hiểu mọi chuyện bát quái trong phủ.
Nơi nào có chuyện phiếm, nơi đó có nàng ta.
Mạnh Vãn Thu cau mày, hóa ra lại là một con ma mít ướt.
Nhìn dáng vẻ nàng ta lớn hơn mình vài tuổi, không ngờ lại yếu đuối như vậy.
Nàng lên tiếng an ủi: "Bây giờ mi là quỷ, ta là người, người ta thường nói người quỷ khác đường mà."
Người quỷ khác đường?
Nữ quỷ càng khóc dữ dội hơn.
[Quỷ với quỷ cũng khác đường mà.]
Mạnh Vãn Thu: "..."
Nàng nói sai gì sao? Sao con ma nữ này lại càng khóc thảm thiết hơn vậy?
"Được rồi, đừng khóc nữa, ta không phải đã nhìn thấy cô rồi sao, chờ lát nữa ta sẽ thắp cho cô một nén nhang, rồi đốt thêm ít giấy."
Nghe vậy, con ma nữ đang khóc sướt mướt ngẩng đầu lên, yếu ớt hỏi: "Thật sao?"
Cuối cùng cũng nín khóc, Mạnh Vãn Thu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng gật đầu: "Ta nói được làm được."
"Nhưng mà thân thể ta bây giờ không chịu nổi âm khí trên người cô."
Khi khóc, âm khí trên người hồn ma thường nặng nhất.
Nghe nàng nói vậy, con ma nữ vội vàng thu liễm toàn bộ âm khí.
Nàng ta vô thức rướn người lại gần Mạnh Vãn Thu, xung quanh Mạnh Vãn Thu như có một quầng sáng nhàn nhạt, quầng sáng đó khiến linh thể như nàng ta cảm thấy rất dễ chịu.
Mạnh Vãn Thu còn chưa kịp hỏi tên nàng ta thì ngoài viện đã vang lên tiếng bước chân.
Ngay sau đó, có người bước vào khuê phòng của nàng.
Mạnh Vãn Thu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu thị, bà ta rất biết cách chăm sóc bản thân, tuy rằng đã sinh ba đứa con nhưng vẫn còn vẻ đẹp mặn mà.
Nhưng vẻ cay nghiệt trên mặt bà ta lại không thể che giấu nổi.
Vừa bước vào phòng, bà ta đã chú ý đến ba cái rương, trong lòng không khỏi kích động.
Không ngờ hôm nay bà ta không có nhà, vậy mà lại bỏ lỡ nhiều chuyện tốt như vậy.
Tam hoàng tử không chỉ hủy hôn, mà còn đưa đến cho tướng quân phủ nhiều tiền bồi thường như vậy.
Bà ta không để ý đến Mạnh Vãn Thu, chỉ vào ba cái rương, trực tiếp phân phó với đám gia đinh phía sau: "Mang đi."
Mạnh Vãn Thu không ngờ nữ chủ nhân này lại trơ trẽn như vậy, đồ của nàng, bà ta muốn mang đi là mang đi sao.
Nếu là Mạnh Vãn Thu trước kia, có lẽ đã để mặc bà ta muốn làm gì thì làm.
"Phu nhân đây là muốn làm nghề cướp bóc sao?"