Mạnh Vãn Thu không trả lời nữ quỷ, chỉ nhanh nhẹn đứng dậy.
"Không còn việc gì nữa, ta về đây, làm phiền nhị muội tiếp khách rồi."
Nàng nói lời khách sáo, nhưng không nhìn mọi người thêm nữa, mà đi thẳng về sân của mình.
Nàng vừa rời đi, mọi người trong sảnh đều cảm thấy tiền thính đột nhiên không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Mạnh Vãn Thu liếc mắt thấy nữ quỷ vẫn theo sát mình, vẫn hỏi câu đó: "Cô có thể nhìn thấy ta?"
Mạnh Vãn Thu không để ý.
Hiện tại đang ở dương gian, nàng vẫn nên hạn chế tiếp xúc với những con quỷ này thì hơn.
Nữ quỷ chắn trước mặt Mạnh Vãn Thu, Mạnh Vãn Thu coi như nàng ta không tồn tại, trực tiếp đi xuyên qua người nàng ta.
Nữ quỷ áo trắng kinh ngạc.
Vừa rồi ở hành lang, nàng rõ ràng là nhìn về phía mình.
Hơn nữa trong đại sảnh, nàng cũng nhìn về phía mình.
Chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác của nàng ta sao?
Lục Nhi đi theo bên cạnh Mạnh Vãn Thu toàn thân run lên, lông tóc dựng đứng, nàng ấy vội vàng chà chà hai cánh tay, bước nhanh theo sau tiểu thư nhà mình.
Gần đến Thu Lan uyển, thấy tiểu thư cả đường không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, còn tưởng nàng vì bị từ hôn mà uất ức.
Liền mở miệng nói: "Tiểu thư, người đừng tức giận, người xem hắn ta và nhị tiểu thư kia liếc mắt đưa tình kìa, đã biết hắn không phải người tốt rồi."
"Hiện giờ tiểu thư đã khỏe lại rồi, lại còn xinh đẹp như vậy, hắn ta đến từ hôn, người chịu thiệt chỉ có thể là hắn."
"Nương em từng nói, nam nhân một khi tâm tư không còn đặt trên người mình nữa, gả qua đó chịu khổ chỉ có nữ nhân. Đời người chỉ sống một lần, không thể treo mình vào một tên nam nhân không còn tình cảm với mình."
Mạnh Vãn Thu cố nén cười suốt đường đi, mãi đến khi bước chân bước vào Thu Lan Uyển của mình, nàng xoay người đóng cửa viện lại.
Sau đó rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng: "Haha, Lục Nhi, em đang nghĩ gì vậy, tiểu thư ta đây sao có thể vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà đau lòng chứ."
"Ta còn đang vui mừng không kịp đây này."
Không cần vừa sống lại đã phải vội vội vàng vàng gả đi, trên trời còn rớt xuống một cái bánh nhân thịt một vạn hai ngàn lượng vàng. Giống như ông trời đút cơm tận miệng, chẳng lẽ nàng còn có thể nhổ ra sao?
Lục Nhi còn tưởng Mạnh Vãn Thu đang cố an ủi mình, lại khuyên nhủ: "Tiểu thư, kỳ thật người không cần phải cố tỏ ra vui vẻ đâu, nếu muốn khóc, cứ khóc ra đi, Lục Nhi sẽ ở bên cạnh người."
Nói đi cũng phải nói lại, tiểu thư nhà nàng thật sự là mệnh khổ mà, lúc này mới vừa khỏe lại, tên tam hoàng tử vong ân bội nghĩa kia liền đến từ hôn, nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy tiểu thư đau lòng cũng là chuyện nên làm.
Nhưng Mạnh Vãn Thu thật sự một chút cũng không đau lòng, "Lục Nhi, tại sao ta phải khóc chứ? Ta sắp có một vạn hai ngàn lượng vàng rồi, chúng ta nên nghĩ xem phải tiêu số tiền này như thế nào mới phải."
Lục Nhi sau khi xác nhận đi xác nhận lại Mạnh Vãn Thu thật sự không đau lòng, cũng vui vẻ theo.
[Dù sao nương nàng cũng đã nói, nếu như không có nam nhân đối xử với mình thật lòng thật dạ, chi bằng cả đời không lấy chồng.]
Tiền sảnh.
Mạnh Như Yên có chút áy náy nói với Âu Dương Duệ Trạch: "Điện hạ đừng trách, đại tỷ nàng ấy thất lễ rồi."
Âu Dương Duệ Trạch còn chưa kịp lên tiếng, Mạnh Như Tuyết đã giành nói: "Tỷ ta chẳng phải vẫn luôn như vậy sao, thật sự không nhìn ra, đại tỷ tỷ vậy mà lại thực dụng đến thế."
"Điện hạ, ngài đường đường là hoàng tử, sao phải chịu nàng ta uy hiếp? Cho nàng ta một hai ngàn lượng bồi thường là được rồi, chờ nương trở về, ta sẽ nói với nương."
Âu Dương Duệ Trạch cũng không muốn bỏ ra số tiền này, nhưng hắn đã đồng ý rồi, không có lý nào lại không đưa.
"Tam tiểu thư không cần phải vì ta mà phiền lòng, một vạn hai ngàn lượng hoàng kim, ta vẫn có thể đưa."
Sau đó hắn lại nói với Mạnh Như Yên: "Chờ ta từ hôn xong, ta sẽ tìm cơ hội xin phụ hoàng ban hôn cho chúng ta, nàng thấy thế nào?"
Mạnh Như Yên hiển nhiên không ngờ hắn lại nói ra lời này, nhất thời mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, nhưng nàng ta vẫn mỉm cười, có chút e thẹn gật đầu.
"Mọi chuyện đều nghe theo điện hạ."
Âu Dương Duệ Trạch thích nhất chính là loại nữ tử dịu dàng như vậy, có thể thoát khỏi Mạnh Vãn Thu ngốc nghếch kia, một vạn hai ngàn lượng hoàng kim, hắn ta đưa ra vô cùng cam tâm tình nguyện.
Âu Dương Duệ Trạch hành động rất nhanh, sau bữa trưa đã sai người đưa đến ba rương lớn.
Mạnh Vãn Thu nhìn số vàng sáng đến chói mắt kia, hai mắt đều cong thành hình trăng khuyết.
Âu Dương Duệ Trạch dường như lo lắng nàng sẽ đổi ý, còn cố ý viết một tờ chứng từ, để nàng ký tên đóng dấu.
Bên trong ghi rõ ràng số vàng này thuộc về Mạnh Vãn Thu, hai người từ nay về sau không còn liên quan gì nữa.
Càn Khôn Điện của Mạnh Vãn Thu còn chưa được khởi động, chức năng cất giữ đồ cũng chưa mở, hiện tại nhiều vàng như vậy, nàng chỉ có thể tạm thời để trong phòng.
Mạnh Vãn Thu cũng lười giấu diếm, chủ yếu là Thu Lan Uyển thật sự quá tồi tàn, ba cái rương kia tinh xảo đến mức lạc lõng giữa Thu Lan Uyển.
Cho dù giấu ở đâu, nó cũng rất chướng mắt.
Hơn nữa số vàng bạc vạn lượng này lại được quang minh chính đại khiêng vào tướng quân phủ, tình cảnh hiện giờ của nàng, e là đám gia nô trong phủ sẽ nảy lòng tham.
Bên này nàng còn đang nghĩ cách phòng trộm, thì bên kia, Liễu thị vừa từ nhà mẹ đẻ trở về đã được con gái báo tin chuyện từ hôn.