Chương 11: Bỗng nhiên xuất hiện bệnh viện tâm thần (1)

Chương 11: Bỗng nhiên xuất hiện bệnh viện tâm thần (1)

Vậy nên khả năng cao đó là chúng đang cố gắng hòa nhập với cuộc sống của con người.

Mục đích chúng làm vậy là gì?

Từ kết quả suy ngược lại.

Mục đích của những con quỷ này rất rõ ràng, đó là ăn con người, vậy nên tất cả những gì chúng làm là để chuẩn bị ăn con người.

Lẽ nào… hòa nhập vào cuộc sống có thể giúp chúng tiếp xúc với con người dễ dàng hơn?

Sau khi quỷ xác nhận con người có thể nhận được tín hiệu từ chúng, thì hai bên đều có thể tiếp xúc với nhau.

Vậy nên, quỷ hòa nhập vào cuộc sống của con người là vì để con người có thể nhận được tín hiệu của mình, hay nói cách khác là cảm nhận được sự tồn tại của mình.

Đương nhiên, việc hòa nhập cuộc sống có thể đẩy nhanh quá trình này, nếu không thứ kỳ lạ này cũng không cần thiết phải làm vậy.

Lúc này, bỗng Phương Hưu nhận ra có lẽ một số người nghe nhầm, ảo giác, có thể không phải là ảo giác.

Có một số người trong lúc lơ đãng nghe được có người gọi tên mình, hoặc nghe được có người đang nói chuyện với mình, nhưng lại nhận ra xung quanh không có ai, có lẽ là quỷ đang hòa nhập vào cuộc sống của ngươi.

Khi độ hòa nhập càng cao, thời gian càng lâu thì trong lúc lơ đãng con người có thể nhận được một chút tín hiệu của chúng!

Mà tín hiệu nhận được ngày càng nhiều, tức là tỷ lệ hiện thân của quỷ càng cao!

Vậy nên, tuyệt đối không được trả lời!

 ...

Trong khi Phương Hưu suy nghĩ thì thời gian đã đến trưa, hắn tìm đại một tiệm mì, ăn một bát mì, rồi lại tiếp tục lên đường.

Hắn muốn quan sát nhiều thứ kỳ lạ hơn, quan sát càng nhiều thì càng phát hiện ra nhiều sự thật.

Chẳng mấy chốc, thời gian đã đến buổi chiều, trời đã chạng vạng.

Ánh nắng mờ ảo chiếu khắp thành phố Lục Đằng, cả thành phố như được một lớp sương mù bao phủ, sự kỳ dị của thành phố này càng trở nên mơ hồ và đáng sợ.

Cuối cùng Phương Hưu cũng tới gần Thư Viện Bách Liễu.

Thư Viện Bách Liễu là một khu biệt thự xa hoa, mặc dù xung quanh khá vắng vẻ, hai bên đường trống không, không thấy người đi đường, nhưng vẫn không thể che được giá trị tấc đất tấc vàng của nó.

Chủ của khu biệt thự đánh vào sự xa hoa và yên tĩnh, dễ dàng kim ốc tàng kiều, hoặc là mở câu lạc bộ ngầm dưới đất.

*Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc. (nguồn Wikipedia)

Người có thể mua được nhà ở đây, phần lớn đều có xe sang đưa đón nên chút khoảng cách ấy đối với họ chẳng là gì, ngược lại càng thích sự yên tĩnh và vẻ đẹp của nơi này.

Phương Hưu đi xe đạp công cộng trên đường rừng rợp bóng cây yên tĩnh, ở đây làm công tác xanh hóa rất tốt, cây cối rậm rạp, hoa cỏ phủ kín, được cắt tỉa thành những hình dạng đẹp đẽ.

Nhà đầu tư phát triển của Thư Viện Bách Liễu đã dùng rất nhiều tiền để sửa chữa con đường này, bởi nó nối liền với đường chính của khu biệt thự, đi hết con đường này là tới khu Thư Viện Bách Liễu.

Có lẽ bởi vì ở đây khá xa trung tâm, dân cư thưa thớt, xung quanh cũng có rất ít thứ quỷ quái, mỗi chỗ chỉ có lác đác vài con.

Phương Hưu băng qua con đường chính này, bỗng nhiên hắn dừng lại, cẩn thận quan sát tòa nhà trước mặt.

Trong đôi mắt bình tĩnh của hắn ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn.

Thư Viện Bách Liễu… đã biến mất!

Một khu biệt thự rộng lớn, chỉn chu, sang trọng đã biến mất.

Thay vào đó là một cái bệnh viện tâm thần.

Bệnh viện tâm thần chiếm phần lớn diện tích, có rất nhiều tòa nhà, và chúng được nối với nhau bằng cầu.

Tường nhà cũ nát, lớp sơn tầng tầng lớp lớp bong ra, dường như đã bị bỏ hoang rất lâu, tất cả đều hiện lên sự âm u, kinh dị.

Bảng hiệu ở cổng đã bị nghiêng, phủ đầy tro bụi, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chữ.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Phương Hưu mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào bệnh viện tâm thần trước mặt, hắn biết chắc chắn mình không đi nhầm đường.

Thì ra ở đây vốn là khu biệt thự Thư Viện Bách Liễu, mà không phải là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

“Lại là quỷ làm sao? Khác với quỷ có cơ thể sống, lần này là một tòa bệnh viện tâm thần sao? Hay nói cách khác bệnh viện tâm thần này cũng là do quỷ tạo ra?”

Phương Hưu mang tâm trạng tò mò, hắn đi tới khám phá, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nhưng trực giác nói cho hắn biết, có thể trong này cất giấu một số chuyện bí mật liên quan tới những thứ kỳ lạ.

Phương Hưu lập tức đỗ xe xuống, mở điện thoại ra.

Trước đó hắn đã tắt nguồn điện thoại, bởi vì quản lý Ngô Đại Hải liên tục gọi tới gây rối, hắn không muốn bị làm phiền nên đã tắt máy.