Chương 10: Tuyệt đối không được trả lời (2)
“Muốn tìm ra sự thật của thế giới này, mấy trăm tệ chắc chắn không đủ, cũng không thể đi xe đạp khắp nơi.
Có lẽ cái thành phố này toàn là quỷ, nhưng những thành phố khác thì chưa chắc đã vậy, phải đi tàu siêu tốc, thậm chí là máy bay, tất cả đều cần tiền.
Nguyên thân hình như còn có một khoản tiền hoa hồng chưa lấy, nếu như lấy được khoản hoa hồng đó, có lẽ là đủ để xoay xở một thời gian.”
Vừa nghĩ như vậy, Phương Hưu quyết định đến công ty một lần, từ chức, sau đó lấy số tiền đó về.
Thật ra hắn từng nghĩ lợi dụng khả năng chết đi sống lại để trúng vé số, nhưng ngẫm lại thì đành từ bỏ, mình không có sự may mắn đó. Hơn nữa, không có tình huống đặc biệt, hắn thật sự không muốn chết nữa, cảm giác tử vong thật sự không thể yêu thương nổi, mặc dù hắn đã chết rất nhiều lần.
Thành phố Phương Hưu sống tên là Lục Đằng, mà công ty của hắn ở khu đang phát triển của thành phố Lục Đằng, ở đó có một khu biệt thự tên là Thư Viện Bách Liễu.
Nửa năm trước từng bán một căn biệt thự, nhưng phần trăm hoa hồng mãi chưa thấy trả.
Thế là Phương Hưu bắt đầu làm việc ở bên phòng biên tập thông tin.
“Ta từ chức, chiều nay ta sẽ đến phòng bất động sản để tìm ngươi kết toán hoa hồng lần trước.”
Soạn xong tin nhắn, ấn gửi đi.
Phương Hưu nói rất thẳng, cũng không quá khách sáo, như là một người mới bước chân vào xã hội, rất dễ đắc tội với người khác.
Nhưng hắn không quan tâm, cũng lười hiểu những cái gọi là đạo lý đối nhân xử thế, chỉ cần hiệu quả cao, không muốn lãng phí thời gian ở những việc này, hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết những vấn đề phàm tục này, sau đó đi làm việc của mình.
Ngay khi tin nhắn của hắn được gửi đi, cả nhóm liền bùng nổ.
Quản lý ngô còn điên cuồng @ nhắc hắn.
“Phương Hưu, ngươi có ý gì? Lần trước không phải ta đã nói rồi sao, tiền phần trăm hoa hồng cuối năm sẽ phát, nếu bây giờ ngươi từ chức, một đồng tiền hoa hồng ngươi cũng đừng hòng nhận được!”
Phương Hưu tùy tiện liếc nhìn tin nhắn, không trả lời, mà trực tiếp đóng ứng dụng trò chuyện lại.
Sau đó đạp xe đến thẳng Thư Viện Bách Liễu.
Nhà hắn cách Thư Viện Bách Liễu rất xa, đi xe buýt thì mất 2 tiếng, nhưng hắn không hề sốt ruột, tính quan sát thật kỹ thành phố này.
Phương Hưu đạp xe rất chậm, như đang đi dạo, nhưng tâm trí của hắn lại hoàn toàn tập trung ở những thứ kỳ lạ xung quanh.
Hắn càng đi càng xa, loại quỷ nhìn thấy cũng ngày càng nhiều, ngàn lạ trăm quái, mỗi thứ một vẻ.
Dần dần, hắn cũng phát hiện ra một quy luật.
Những thứ kỳ quái này có thể nhìn thấy con người, nhưng con người không thể nhìn thấy chúng.
Quỷ hình như chia làm 2 loại.
Một loại quỷ không có nhận thức, ngoại hình kinh dị, dữ tợn, chỉ biết gào thét điên cuồng, hoặc đi tấn công con người liên tục, nhưng lại như không khí, vốn không ảnh hưởng gì tới sự vật xung quanh.
Còn lại là quỷ có hình người, nó sẽ giả làm đồng nghiệp, bạn bè, người thân các kiểu, làm bạn bên cạnh ngươi, nói chuyện, tán gẫu với ngươi.
Đương nhiên, con người vốn không nhìn thấy chúng, cũng không nghe được chúng nói chuyện.
Rất hiển nhiên, lão bà thuộc loại quái vật thứ hai.
Loại quái vật thứ hai có đặc điểm điểm là gần như giống con người hoàn toàn, thậm chí mới nhìn qua còn tưởng đó là con người.
Hình như mục đích của chúng là hòa nhập vào cuộc sống của con người, cho dù ngươi không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy chúng nói, cứ như một người ngoài cuộc, nhưng chúng vẫn cố gắng theo bên cạnh ngươi.
Điều này khiến Phương Hưu rất khó hiểu, tại sao những con quỷ này lại cố chấp sắm vai như vậy, rõ ràng chúng không thể nào ảnh hưởng đến thực tại, nhưng vẫn kiên trì làm bạn bên cạnh con người?
Nhớ lại những hành động của lão bà, trong lòng Phương Hưu hình như đã có suy đoán.
Những con quái vật này đang thử thăm dò xem con người có nhìn thấy chúng không, dù sao chỉ cần nhìn thấy là chúng có thể tấn công.
Không đúng!
Phương Hưu ngay lập tức phủ nhận suy đoán của mình.
Thăm dò có lẽ chỉ là một phần.
Nếu như bình thường, sau khi những con quỷ này thăm dò và thấy con người hoàn toàn không nhìn thấy chúng thì sẽ thay đổi mục tiêu khác, đi thăm dò người khác mới đúng, như vậy hiệu suất mới cao.
Thế nhưng sau khi lão bà thất bại cũng không hề dời đi.
Không chỉ lão bà, trên đường đi Phương Hưu cũng thấy rất nhiều con quỷ hình người đang bám theo một người đến cùng, mặc cho người đó không nghe thấy vẫn tiếp tục nói với người đó.
Rốt cuộc là vì sao lại như vậy?
Bỗng nhiên trong đầu Phương Hưu lóe lên một tia sáng, một suy nghĩ khiến hắn rùng mình hiện lên.
Chúng đang hòa nhập vào cuộc sống của con người!
Đúng vậy!
Chắc chắn là như vậy!
Nếu không thì tại sao lão bà lại phải sắm vai nhân vật?
Nếu như quỷ muốn thăm dò con người có thể thấy chúng không, hoàn toàn có thể thử bằng cách dọa, ví dụ như bỗng nhiên xuất hiện, chứ không phải đóng vai.