Chương 971: Kết cục giống như số mệnh (2)

Franck và Jenna lập tức trốn vào trong cái bóng, còn Lumian với dáng vẻ Aurora phiên bản nam không chút hoang mang xoay người lại, túm lấy con cừu kia đi tới cuối hành lang.

Từng ngọn lửa màu đỏ thẫm bùng lên từ trên thân hắn đã khôi phục một chút linh tính, hừng hực thiêu đốt ở trên hành lang.

Bác sĩ trực ban và vài tên bảo vệ kia không dám đến gần, chỉ nhìn thấy một bóng người đi vào chỗ sâu của ngọn lửa, từng bước một đến gần cuối hành lang của tòa nhà phụ.

Người nọ còn kỳ quái dắt theo một con cừu màu xám trắng, con cừu vốn không muốn đi, lại bị dây thừng siết chặt cổ, trực tiếp bị kéo tới trước.

Sau khi trượt đi một đoạn ở trên mặt đất, cổ con cừu càng bị siết chặt hô hấp càng ngày càng khó khăn cuối cùng đứng lên, bước chân ra, đi theo tới trước.

Đợi đến khi ngọn lửa ở trên hành lang hoàn toàn tắt lụi, chưa hề thiêu đốt đến bất cứ một căn phòng nào, bác sĩ trực ban và các bảo vệ đã mất đi bóng dáng của người đàn ông dắt cừu.

Là ảo giác của ta sao… sự việc quá mức kỳ quái, không thể tưởng tượng, cho nên vài vị đều sinh ra ý tưởng giống nhau.

Nhưng hành lang lưu lại dấu vết bị thiêu đốt chứng minh mới vừa rồi đã xảy ra một trận hỏa hoạn nhưng không gây tổn thương đến bất cứ một kẻ nào.

Sau khi kêu một bảo vệ đi đến tổng cục cảnh sát gần nhất để báo án, bác sĩ trực ban mờ mịt hoảng hốt trở về văn phòng ở tầng một.

Hắn ngã vào trong ghế, không nhịn được suy đoán:

“Không phải là ác ma cai quản hỏa hoạn bò ra từ vực sâu đấy chứ?”

“Đặc trưng của nó là dắt theo một con cừu? Đó là hiện thân của ngọn lửa sao?”

Bác sĩ trực ban càng nghĩ càng thấy khoa trương, cảm thấy hẳn là không nên báo án, có lẽ trực tiếp đi nhà thờ mời các Giám mục linh mục sang đây nhìn xem.

Cốc cốc cốc!

Hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bác sĩ trực ban ngồi thẳng người lên, trầm giọng đáp lại:

“Mời vào.”

Cửa phòng cạch một tiếng mở ra, ánh mắt của bác sĩ trực ban lập tức khựng lại.

Người đến đây chính là ác ma tóc vàng mới vừa rồi kia, con cừu hắn dắt theo thậm chí còn dùng cả băng vải màu trắng để quấn chặt lấy hai mắt, lông màu xám trắng ở trên mắt còn dính một ít vết máu.

“Có chuyện cần làm phiền đến ngươi.” Lumian dắt theo I Know Someone đi thẳng vào văn phòng bác sĩ, giọng bình thản nói: “Con cừu này của ta có khuynh hướng phản nhân loại nghiêm trọng và hành vi bạo lực cực đoan, ta muốn chữa trị bệnh về tâm thần cho nó.”

Chữa trị như thế nào đây… Bác sĩ trực ban còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy ác ma tóc vàng có tướng mạo tuấn tú kia mở miệng hỏi:

“Ngươi biết phẫu thuật cắt bỏ thùy trán không?”

“Biết, biết một chút.” Bác sĩ trực ban theo bản năng đáp lại: “Nhưng nó là cừu…”

Kết cấu bộ não này có thể giống nhau sao?

Khi phát ra một nghi vấn như vậy, bác sĩ trực ban thấy con cừu kia giãy giụa điên cuồng, ý đồ thoát đi, nhưng bị dây thừng trói chặt, không thể thoát khỏi.

Lumian nở nụ cười:

“Không sao, có thể thử một lần, nó chỉ là một con cừu, chết thì chết đi, chúng ta còn có thể ăn cừu nướng nguyên con.”

Hắn vừa nói vừa kéo con cừu đang có ý đồ công kích mình đến bên cạnh bàn khám bệnh, sau đó dùng hai tay và hai chân giữ chặt lấy nó.

Nếu như người bệnh là nhân loại, bác sĩ trực ban không có nhiều kinh nghiệm lại bị cấm làm phẫu thuật cắt bỏ thùy trán chắc chắn không dám ra tay, nhưng nếu như là một con cừu, hắn không hề cố kỵ gì nữa.

Căn cứ vào ý tưởng không chọc giận ác ma phóng hỏa kia, cố gắng phối hợp với chờ đợi cảnh sát đến đây, bác sĩ trực ban đi đến trước bàn khám bệnh.

Hắn hơi do dự nói:

“Ta cần một nhũ băng.”

Hắn đang định kiếm cớ đi hầm lạnh để kéo dài khoảng cách với ác ma phóng hỏa, nhưng vừa dứt lời, đã nhìn thấy một bàn tay duỗi ra từ trong bóng tối, chuyển cho mình một thanh nhũ băng sắc bén.

Chuyện này, chuyện này là sao… Bác sĩ trực ban ngoài kinh ngạc ra còn mơ hồ nghe được câu không cần cảm ơn này.

Hắn chết lặng tiếp nhận thanh nhũ băng kia, cởi băng vải màu trắng quấn quanh đầu con cừu ra.

Con cừu kia giãy giụa càng kịch liệt hơn.

Bác sĩ trực ban thấy rõ tình huống bị thương ở trong hốc mắt của nó, đột nhiên đâm nhũ băng vừa mảnh nhỏ lại nhọn vào theo khe hở, khuấy động thùy trán của nó.

Con cừu màu xám trắng giãy giụa vài giây, sau đó đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Chờ cuộc phẫu thuật hoàn thành, thấy con cừu bị mù hai mắt bình tĩnh ngoan ngoãn, không còn chống cự ở trên bàn khám bệnh, bác sĩ trực ban lập tức sinh ra một cảm giác mình đang nằm mơ:

Phẫu thuật thật sự thành công…

Kỹ thuật phẫu thuật được sáng tạo ra nhằm vào con người lại nhận được thành công ở trên thân một con cừu…

Bác sĩ trực ban tiến vào trạng thái dại ra nhìn ác ma phóng hỏa dắt con cừu mù mắt đã được chữa khỏi bệnh tâm thần đi ra khỏi văn phòng, biến mất ở trong ánh trăng màu đỏ ửng ở ngoài cửa.