Chương 950: Bánh mì máu người

Lumian không nhìn bọn họ, mà quan sát bốn phía, nhìn xem ai đang thưởng thức màn hài kịch hoang đường này.

Những người dân thành phố Trier vây xem có người hơi tò mò, hỏi dò người bên cạnh nguyên nhân hành động này, có người hào hứng bừng bừng, tiếp tục vây xem náo nhiệt, chuyện này khiến cho Lumian vốn không phân biệt ra ai đang thưởng thức thành quả trò đùa dai của mình, ai lại là người đơn thuần tìm một chút thú vui.

Cái này là phong cách của Trier, Lumian cảm thấy nếu như đổi thành Bác sĩ tâm lý lợi hại, danh sách khá cao như Susie đến đây đều không thể xác nhận được ai là ngọn nguồn, ai là người qua đường chân chính đến đây để thỏa sức phát huy bản thân từ trong số những người xem đang ồn ào, đang cười nhạo, đang cố ý lớn tiếng chỉ sai hướng này.

Đối với tình huống như vậy, tuy rằng Lumian đã sớm có dự đoán trước, nhưng vẫn không nhịn được cảm thán:

“Người Trier các ngươi…”

Khó trách tiểu tổ Cá tháng tư thích lén tụ hội ở đây, thật sự giống như cá gặp nước.

Lumian bỏ qua quan sát tùy tiện chọn lựa một người đàn ông trung niên đang dùng bánh mì lúa mạch đen dính máu tươi của tử tù còn sót lại, đợi đến khi đối phương chạy đi qua một lối ra nào đó của địa điểm hành quyết tổng hợp Rois thì mới lặng yên đi theo đằng sau.

Đi đến một ngõ nhỏ có đặt rào chắn lặng yên không người nào đó, Lumian bước vài bước vượt tới trước, chặn người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi bằng vải lanh cũ nát kia lại.

Hắn nâng bàn tay trái còn đang quấn băng vải lên, dùng dáng vẻ của các thành viên băng đảng xã hội đen khi nhìn dân chúng bình thường để hỏi:

“Ngươi đang cầm cái gì vậy?”

Người đàn ông trung niên để mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt gầy yếu sợ hãi rụt rè đáp lại:

“Là, là bánh mì dính máu tử tù.”

“Thứ này có thể dùng làm gì?” Lumian tỏ vẻ mình như thể một tên tay chân băng đảng xã hội đen tò mò, đi ngang qua đây.

Người đàn ông trung niên kia lộ rõ vẻ sợ hãi:

“Có thể, có thể trị bệnh.”

“Ai nói cho ngươi biết thứ này có thể trị bệnh vậy?” Đây mới là trọng điểm Lumian muốn hỏi.

Người đàn ông trung niên kia hơi mờ mịt đáp lại:

“Ta nghe Guillaume ở phố bên cạnh nói, hắn nói con một nhân viên tạp vụ của hắn chính là ăn bánh mì máu người này nên mới khỏe hơn.”

Con nhân viên tạp vụ của hàng xóm phố bên cạnh… Lumian cảm thấy như vậy chẳng khác nào lời đồn đại, muốn tìm được ngọn nguồn, không phải chuyện dễ dàng gì.

Hắn nhìn người đàn ông trung niên cầm bánh mì dính máu trong tay, như có đăm chiêu hỏi:

“Trong nhà ngươi cũng có người sinh bệnh sao?”

“Đúng thế.” Người đàn ông trung niên kia lập tức trở nên suy sụp, mang theo một chút đau khổ.

Hắn nhìn bánh mì máu người trong tay, thoáng chốc lại tràn ngập hy vọng.

Lumian trầm mặc vài giây sau mới hỏi:

“Bác sĩ nói như thế nào?”

Người đàn ông trung niên kia hơi cúi đầu xuống, nhìn bánh mì máu người nói:

“Hắn nói không chữa được nữa, ta cũng không có tiền đi chữa trị…”

Lumian không hỏi cụ thể hơn, im lặng nghiêng người đi, mặc cho người đàn ông trung niên cầm bánh mì dính máu vòng qua bên cạnh rào chắn, xuyên qua con ngõ nhỏ yên lặng này.

Hắn chậm rãi quay trở lại địa điểm hành quyết tổng hợp Rois, phát hiện ‘chợ’ này còn chưa tan, không ít dân chúng thành thị nhân cơ hội này ăn cơm dã ngoại, ca hát, nhảy nhót, làm một buổi tụ hội đơn giản.

Lumian chui vào đằng sau cây cối ở bên cạnh quảng trường đất nện, ngồi ở trong bóng tối, không tiếng động nhìn chằm chằm người đến người đi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khu ‘chợ’ trong nơi hành quyết dần dần quạnh quẽ đi, còn mặt trời đã chìm dần xuống nơi giao nhau giữa bầu trời với mặt đất, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên mờ tối.

Lumian núp ở trong bóng tối, nhìn từng người dân thành thị những người bán hàng rong rời đi, không phát hiện ra mục tiêu nào đáng hoài nghi.

Khi đêm tối chân chính tiến đến, địa điểm hành quyết tổng hợp Rois đã không có một bóng người, chỉ còn lại ánh trăng màu đỏ ửng chiếu rọi xuống, Lumian thong thả đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một bóng đen bay qua rào chắn bên cạnh, động tác nhanh nhẹn lẻn vào trong nơi hành quyết.

Lumian dừng động tác, chui vào sâu hơn trong cái bóng cây cối.

Bóng đen kia có vóc người cao gầy, đội mũ dạ, kẻ đó đi thẳng đến khu vực mới vừa có tử tù bị bắn chết, ngồi xổm xuống, giơ hai tay, lấy bùn đất đã dính một ít máu tươi.

“Kẻ này cũng là người tin tưởng máu tươi của tử tù có thể dùng để chữa bệnh sao? Động tác này, tốc độ này, giống như là người phi phàm…” Lumian im hơi lặng tiếng nhìn chăm chú vào bóng đen đang bận rộn kia.

Hắn không lập tức rời khỏi nơi hành quyết Rois, ngược lại chui vào chỗ sâu hơn, đi đến trước giá treo cổ.

Bóng đen này chôn vùi bùn đất nhuộm máu ở bên dưới giá treo cổ, mượn dùng ánh trăng màu đỏ ửng, rải lên trên thực vật sinh trưởng ở nơi đó, giống như đang tìm kiếm gì đó.