Lumian nở nụ cười:
“Chuyện này phải bắt đầu nói từ ta và quý cô Hella tìm kiếm Suối phu nhân Samarie.”
“…” Franck đầu tiên sửng sốt, tiện đà chửi thề: “Đù má! Một chuyện như vậy ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu chi tiết chưa giảng giải nữa vậy?”
“Chuyện này được quyết định bởi khi nào dùng đến.” Lumian đơn giản thuật lại tình huống bị khí tức của Huyết hoàng đế ăn mòn máu thịt.
Franck đã quên mất tức giận, cẩn thận nhìn xem bàn tay phải đang giơ lên của Lumian, cuối cùng phát hiện ra mấy vết hằn không giống rõ ràng giống như bị đè xuống.
“Chà chà, trên người ngươi thậm chí có cả khí tức của Chân Thần, mặc dù chỉ là vỏ không, nhưng như vậy cũng là khí tức của Chân Thần, hơn nữa còn là Chân Thần cùng một con đường nữa.” Franck cực kỳ hâm mộ cảm khái, chỉ mong cũng làm cho mình một cái như vậy.
Nàng lập tức nhìn sang tay trái của Lumian vẫn còn quấn băng vải:
“Vậy ở trên này là thứ gì thế?”
“Chẳng có cái gì cả, dùng để hấp dẫn lực chú ý thôi.” Lumian mỉm cười trả lời.
Franck ngây người hai giây:
“Ngươi đúng là đồ thâm hiểm! Nếu như ngươi tăng lên Nhà âm mưu, tốc độ tiêu hóa chắc chắn nhanh chóng!”
“Hy vọng kết quả tốt như lời chúc phúc của ngươi.” Lumian không hề khiêm tốn.
…
Buổi chiều, Lumian ngồi xe ngựa công cộng, đi đến bờ bắc sông Sorenzo, đi đến địa điểm hành quyết tổng hợp Rois của khu nhà tù.
Một sở thích lớn của người dân thành phố Trier này là nhìn xem hành hình phạm nhân, mặc dù hôm nay không phải là cuối tuần, nhưng đã có không ít người tụ tập ở nơi đây, thậm chí còn có rất nhiều người bán hàng rong hoặc bày quầy hàng của mình lên, hoặc đi xuyên qua giữa đám người, mời chào hàng đồ ăn và đồ uống.
Có không ít cô nàng đứng đường mặc quần áo xinh đẹp đứng ở đây tìm kiếm mối làm ăn, cũng có một đám tác giả cố ý đi đến đây.
Nếu như không phải ở đầu đường có viết cái tên Địa điểm hành quyết tổng hợp Rois này, nơi xa còn có giá treo cổ và bệ chặt đầu đứng sừng sững, Lumian đều hoài nghi có phải mình đã đến nhầm nơi không, như thể đi vào trong một cái chợ nào đó, náo nhiệt lại ồn ào sôi động.
Bước lên trên nền đất được trải thành từ đất nện, Lumian ẩn mình ở trong đám người, dạo chợ này lượn một vòng quanh nơi hành quyết này.
Hắn không phát hiện ra có người nào khả nghi, nhưng nhìn thấy mười mấy hai mươi người cả trai lẫn gái tay cầm bánh mì chen chúc đến sát gần trước nhất, quần áo của bọn họ đều rất cũ kỹ, một nhóm còn có thể gọi là đơn sơ.
Qua một lúc, đám người đột nhiên dồn đến, tiến sát vào hai bên đường nơi hành quyết, nghênh đón đội ngũ đi từ trong nhà tù St. Maar đến.
Lumian không tham gia vào màn náo nhiệt này, chỉ nghe thấy có người reo hò, có người huýt sáo, còn có người phụ nữ hô lớn “Ta bằng lòng gả cho ngươi”.
Câu nói này không phải đang cầu hôn, mà là một kiểu chế nhạo đối với phong tục dân gian trong quá khứ, trong thời đại cổ điển trước Russell Đại Đế, trên đường tử tù từ nhà tù đi đến pháp trường, nếu như trong số những dân chúng thành thị đang vây xem có ai cầu hôn hắn, mà hắn cũng lựa chọn đồng ý, vậy hắn sẽ được sửa án, sống sót, nhưng các tử tù cũng không phải ai nấy đều sẽ tiếp nhận, có người vô cùng coi trọng vẻ bề ngoài, có người rất có tôn nghiêm, đều lựa chọn dùng cái chết để kiên trì ý tưởng của bản thân.
Hai án lệ nổi tiếng nhất có liên quan là một người tử tù anh tuấn nào đó từ chối lời cầu hôn của phụ nữ vây xem, cho rằng diện mạo của nàng là cơn ác mộng, một án lệ khác là cô gái xinh đẹp nào đó đối mặt với lời cầu hôn của đao phủ, lấy như vậy là sỉ nhục đối với tình yêu và hôn nhân làm lý do để bỏ qua tự cứu.
Lumian chen vào hàng đầu của nhóm người vây xem, nhìn thấy có hai tử tù đứng ở trong điểm xử bắn được trải thành từ đất nện.
Bọn họ đều tương đối trẻ tuổi, chưa đến ba mươi tuổi, mặc đồng phục tù nhân tiêu chuẩn – áo khoác màu đỏ, quần dài màu vàng, mũ màu xanh lá, hai chân kéo theo quả cầu sắt, hai tay bị xích sắt trói vòng ra đằng sau lưng.
Hai người đàn ông một người tóc màu đen mắt màu lam, một người tóc và mắt màu nâu, diện mạo đều được coi là không tệ, nhưng giữa đôi bên lại tràn đầy thù hận.
Thấy tay súng phụ trách xử bắn đã đến vị trí được chỉ định, đồng thời giơ súng trường trong tay lên, hai tử tù đồng thời cao giọng la:
“Tự do vạn tuế!”
“Tái hiện vinh quang!”
Kêu lên xong, hai người phẫn nộ đối diện, ngã xuống trong tiếng súng vang đoàng đoàng, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Những người cầm bánh mì lập tức trở nên kích động, nhưng lại bị bọn lính ở đằng trước ngăn chặn, không thể nhảy vào trong điểm xử bắn.
Đợi đến khi tình hình của hai tử tù nhận được xác nhận, cả đội lính rời đi, các người dân thành thị cầm bánh mì điên cuồng xông về phía chỗ đất nện nhiễm máu tươi kia.