Lumian xoay người sang chỗ khác, bưng một ly rượu ba màu đỏ trắng lam đặt ở trên bàn trà lên nhấp một ngụm, nói chuyện phiếm với nhóm người Bá tước Poufer, nhà văn Anori về những đề tài lưu hành gần đây và những vụ bê bối trong nhóm văn nghệ sĩ.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn đặt mua các loại báo như “Tuần báo tiểu thuyết”, “Báo Tranh luận”, “Thanh niên Trier” và tạp chí “Mặt quỷ” để tăng tu dưỡng của bản thân, chính là vì để đối phó với trường hợp như thế này.
Quý cô tóc màu đen mới vừa rồi khom người ở bên cạnh hắn đã đứng lên, chuyển sang nơi khác, nhìn xem vài vị tổng biên tập tòa soạn báo chơi bi-a.
Lumian biết rõ, nàng tuyệt đối không phải là phu nhân của Bá tước Poufer, bởi vì Aurora đã từng nhắc với hắn, ở Trier, trong buổi gặp mặt loại nhỏ và trên vũ hội quy mô có hạn, nam nữ chủ nhân theo lệ thường sẽ không xuất hiện cùng nhau, bằng không sẽ khiến cho các vị khách mời có cảm giác không tốt rằng bọn họ đang dùng phương thức thấp kém để khoe ra ân ái, lan truyền đi ra ngoài sẽ mất thể diện, do đó, khi nam chủ nhân hoặc nữ chủ nhân tổ chức buổi gặp mặt, vợ hoặc chồng trong bọn họ sẽ đi tham gia buổi gặp mặt của người khác.
Mới đầu khi nghe nói chuyện này, Lumian còn chưa đầy mười lăm tuổi, chỉ cảm thấy người Trier thật nhiều quy củ, hiện giờ hồi tưởng lại, hắn chỉ có một cảm tưởng:
Người Trier các ngươi vì để tiện lợi cho yêu đương vụng trộm, lại phát triển ra một quy tắc ngầm hoang đường buồn cười đến như thế, mà mọi người lại còn rất vui lòng tuân thủ!
Một bản nhạc kết thúc, Elros rời khỏi đàn dương cầm, đi đến khu vực ghế sofa, dưới giới thiệu của anh họ, biết Lumian, cũng kéo một chiếc ghế đẩu có đệm qua, hai chân khép lại ngồi xuống, yên tĩnh nghe mọi người trò chuyện.
Theo thời gian trôi đi, những người khác cũng tụ tập sang phía này, Laurent đi theo đằng sau một người đàn ông trung niên mặc bộ vest giản dị, để một chòm râu xinh đẹp tới đây.
“Đây là Connell tổng biên tập của tờ ‘Người Trier nhỏ bé’.” Bá tước Poufer giới thiệu cho Lumian.
Lumian đã từng đọc tờ báo kia, quảng cáo “Cầu nối giữa các vì sao đi đến mặt trăng đỏ thẫm” được đăng ở trên đó.
Hiện giờ khi nhớ lại bài quảng cáo này, trừ bỏ việc cảm thấy kia có thể là thủ đoạn lừa dối hoặc là hành vi nghệ thuật của người Trier, hắn còn hoài nghi có dính dáng đến tín đồ của Tà Thần.
“Vị này là Shire Dubois, tổng giám đốc công ty Xuất nhập khẩu Duyên hải.” Poufer giới thiệu với Connell thân phận Gardner Martin đã làm giả cho Lumian.
Connell cảm thấy ngạc nhiên chìa tay phải ra:
“Quá trẻ tuổi nhỉ.”
Lumian vừa chìa tay bắt tay hắn, vừa cười nói:
“Đây là báo đáp của việc ta đã chăm chỉ học tập và nỗ lực làm việc.”
Nhà thơ Iraeta đang định lẩm bẩm thành tiếng, nói phần lớn mọi người ở đây đều chăm chỉ học tập, nỗ lực công tác, nhưng không có ai khi tuổi còn trẻ đã trở thành tổng giám đốc của một công ty lớn cả, thì Lumian đã dùng giọng điệu tự giễu bổ sung thêm:
“Chính bởi vì ta có biểu hiện tốt ở trên hai phương diện này, do đó ba của ta mới bổ nhiệm ta làm tổng giám đốc của công ty Xuất nhập khẩu.”
Tất cả mọi người ở đây hơi sửng sốt, sau đó nghe hiểu ý tứ của Lumian, có người trước người sau nở nụ cười.
Ấn tượng của bọn họ về Shire Dubois lại càng tốt hơn.
Ở trong nhóm văn nghệ sĩ bọn họ, không thiếu người dựa vào che chở của bậc cha chú, khi tuổi còn khá trẻ đã ngồi lên trên vị trí rất quan trọng, những người này hoặc vô cùng kiêng kỵ đề cập đến ba mẹ bậc cha chú của bọn họ ở trước mặt người khác, kiểu gì cũng phải bày ra cái gọi là năng lực, hoặc là người không đủ tự tin, trong lời nói đều là ba của ta thế này, chú của ta thế kia, có thể hào phóng, thản nhiên, vừa không thiếu hài hước, lại không khoe khoang giống như Lumian, đã ít lại càng ít, Bá tước Poufer của năm đó miễn cưỡng được tính là một người.
Sau khi dựa vào hài hước đã học được từ chỗ chị gái để chọc cười mọi người xong, Lumian cố ý nhìn sang Laurent hỏi:
“Vị này là?”
Thịch, thịch, nhịp tim của Laurent đập nhanh hơn.
Tuy rằng đôi bên đã có ăn ý không vạch trần thân phận chân thật của nhau, nhưng hắn còn thiếu đầy đủ hiểu biết về trùm băng đảng xã hội đen Shire Dubois này, sợ đối phương đột nhiên thay đổi chủ ý.
Tổng biên tập của “Người Trier nhỏ bé” Connell chỉ vào người trẻ tuổi bên cạnh mình:
“Laurent, rất có tài hoa, rất có kiến thức, cũng rất hiểu lễ phép, ta quan sát hắn sắp được ba tháng, định mời hắn làm trợ thủ cho ta, đảm nhiệm phó tổng biên tập, thế nào, Laurent, ta đột nhiên đưa ra lời mời như vậy, ngươi có bằng lòng không?”
Đầu tiên Laurent kinh hãi, bị niềm vui mừng vĩ đại nện trúng, toàn thân đều hơi choáng váng.
Hắn cố gắng nuốt xuống thống khổ và bất an, chịu đựng khóc lóc của mẹ và phỉ nhổ của các bạn hàng xóm, không phải vì một ngày như vậy sao?