Ở trong cơn ác mộng của hắn, có một người đàn ông với mái tóc màu đỏ sậm móc tròng mắt màu nâu đỏ của bản thân ra ở đằng sau cửa sổ kính đó.
Lúc này, ở đằng sau cửa sổ kính trong suốt kia không có gì cả, chiếu ra vách tường màu sáng hơi loang lổ.
Loang lổ… vách tường bên trong phòng không trát vôi một lần nữa sao? Aurora đã nói, lâu đài cổ tương tự như vậy, chi phí sửa chữa hàng năm đều là con số cực lớn… Lumian thu hồi tầm mắt, đi vào trong tòa kiến trúc chính này.
Vừa đi qua cánh cửa đôi, ánh mắt của hắn đã ngưng lại, tâm tình hơi trầm trọng.
Sảnh lớn nơi đây giống như đúc với trong cơn ác mộng của hắn!
Cho dù là đèn treo thủy tinh lơ lửng ở trên cao hay là cầu thang nạm vàng kiểu lượn vòng thông lên tầng hai đều gần như thống nhất với trong cơn ác mộng.
Tuy rằng Lumian đã sớm có đoán trước, nhưng khi chân chính gặp, cảm xúc vẫn tương đối phức tạp.
Người hầu nam ở trong sảnh chính đều mặc đồng phục màu đỏ thẫm viền vàng, xếp thành hai nhóm chỉnh tề, nghênh đón sự xuất hiện của hắn.
Lumian nhìn xem đến mí mắt co giật, hắn chỉ cảm thấy màu đỏ tươi rực rỡ kia giống như máu đang chảy xuôi.
Buổi gặp mặt diễn ra trong phòng khách lớn ở tầng một, nơi đây trang trí thanh lịch, trải thảm dày màu đỏ sậm có hoa văn, có bày một bộ sofa ở gần cửa sổ, xung quanh ghế sofa có các ghế đẩu có đệm và ghế bành.
Phía bên kia phòng khách, một cô gái vóc người cao gầy ngồi trước cây đàn dương cầm, nàng mặc váy dài có thắt lưng màu trắng hoa văn xanh da trời thanh lịch sạch sẽ, mái tóc màu nâu đỏ tự nhiên buông xõa sau lưng.
Khi Lumian đi vào phòng khách lớn này, hai tay của cô gái kia đang trượt trên phím đàn, vang lên giai điệu giống như nước suối đang róc rách.
Bá tước Poufer thì ngồi ở trên ghế sofa đơn, có một quý cô tóc màu đen mắt màu lam khí chất văn nhã đang khom người ở bên cạnh hắn, dựa vào tay vịn, cười nhẹ nói chuyện với hắn.
Cho dù nhà văn Anori hay là họa sĩ Mullen, nhà bình luận Ernst Young và nhà thơ Iraeta đều mang theo bạn gái, hoặc tụ tập ở khu vực ghế sofa nói chuyện phiếm, hoặc quanh quẩn bên cạnh cái bàn có bày biện món điểm tâm ngọt và thịt nướng.
Trừ bọn họ ra, còn có các khách mời khác nữa, Lumian vừa liếc mắt nhìn xem, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Đó là Laurent đang trọ ở khách sạn Golden Rooster, kẻ khốn nạn nghe nói cầm tiền do người mẹ là bà Rakazan vất vả kiếm được, ra vào quán cà phê, kết bạn với người của xã hội thượng lưu.
Laurent vẫn là bộ áo đuôi tôm màu đen chỉnh tề kia, mái tóc màu nâu vàng được chải chuốt ngay ngắn chia ngôi ba bảy, không hề ăn khớp gì với những tác giả, họa sĩ, nhà thơ, nhà bình luận mặc quần áo tùy ý ở xung quanh.
Hắn không hề vì thế mà trở nên mất tự nhiên, đôi mắt màu nâu sẫm luôn mang theo ý cười, cánh môi hơi bạc liên tục nói ra lời thăm hỏi.
Một giây sau, Laurent cũng nhìn thấy Lumian, đồng tử của hắn đột nhiên trợn to, giống như nhìn thấy ác quỷ.
Kẻ này, kẻ này chẳng phải là ông chủ đương nhiệm của khách sạn Golden Rooster, trùm băng đảng xã hội đen hung danh lan xa Shire Dubois kia sao?
Trong giây lát, trong lòng Laurent tràn ngập ra sợ hãi mãnh liệt.
Hắn lo lắng đối phương sẽ vạch trần thân phận của hắn, để cho mình mất đi các mối quan hệ giao thiệp rất vất vả mới kinh doanh ra được.
Hắn chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể thành công!
A, hòa đồng cũng không tệ đâu nhỉ, có thể nhận được lời mời của buổi gặp mặt như thế này… Lumian nở nụ cười với Laurent, cũng chỉ bản thân, ý bảo chúng ta là người giống nhau, giả bộ không biết đối phương là được.
Trong lúc Laurent thở phào nhẹ nhõm, Lumian đi về phía Bá tước Poufer.
Hắn tùy ý tự nhiên oán giận:
“Không hề nhắc tới phải dẫn bạn gái, các ngươi làm vậy khiến cho ta giống như đứa ngốc!”
“Ha ha.” Mấy người Bá tước Poufer nở nụ cười, có vẻ đắc ý của đã đùa dai thành công.
Sau khi cười xong, Bá tước Poufer chỉ về phía cô gái đang chơi đàn dương cầm:
“Nếu như ngươi không để ý, có thể mời em họ của ta, cô Elros.”
Lumian kéo một chiếc ghế bành qua ngồi xuống, cười nói với Bá tước Poufer:
“Đó là vinh hạnh của ta.”
Nói xong, hắn ra vẻ định đi mời cô Elros kia:
Bá tước Poufer mặc áo sơ mi màu đỏ xua tay:
“Chờ nàng chơi xong bản nhạc này đã.”
Lumian thuận thế quay đầu lại, liếc nhìn về phía chiếc đàn dương cầm, cuối cùng nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô Elros này:
Lông mày màu nâu đỏ mềm mại, đôi mắt màu nâu sáng ngời, gò má hơi cong lên, hình dáng đường nét dịu dàng, là một thiếu nữ tuổi chưa đến hai mươi, vả lại không hề có dấu vết rõ ràng của gia tộc Sauron.
Căn cứ vào giới thiệu mới vừa rồi của Poufer, Elros chắc là dòng dõi bên ngoại thuộc về gia tộc Sauron.