Chương 873: Giáo phái Ma Nữ

Lumian vốn còn cân nhắc đến chuyện dùng thân phận chó để trà trộn vào trong lâu đài Thiên Nga Đỏ, nhưng sau này phát hiện ra, nơi đó canh phòng rất nghiêm ngặt, nếu như chó lang thang dám đến gần, chắc chắn bị đánh gục.

“Đáng tiếc, thuật tạo súc vật chỉ có thể biến thành động vật cỡ lớn, yêu cầu ngầm là tấm da lông có thể bao bọc lấy nhân loại cuộn mình lại, bằng không, ta có thể biến thành con chuột, không tin các ngươi có thể đề phòng được!” Lumian cảm khái rời khỏi khu vực này, tìm một chỗ không người gần đó.

Sau đó hắn dùng linh tính chấn động không khí ở bên trong lớp da chó, hàm hồ nói ra hai từ ngôn ngữ Hermès:

“Tổng Giám mục các hạ!”

Lấy phương thức như vậy để phát ra âm thanh không phải là chuyện khó đối với Lumian, điểm khó là hắn bị thuật tạo súc vật phong ấn, linh tính cũng bị hạn chế, vừa không thể mở rộng ra ngoài thân thể và da chó, số lượng cũng trở nên vô cùng ít ỏi, do đó, âm thanh tương ứng sẽ giới hạn ở bên trong da chó, người khác không thể nghe thấy được, hơn nữa còn có thể niệm chú văn giải trừ trong vài câu nói.

Tia sáng u ám lóe lên, tấm da chó màu nâu vàng kia nứt ra từ bên trong, lộ ra thân thể của Lumian.

Lumian bò ra, gấp tấm da lông này lại, ôm nó ở trong ngực.

Nó không còn có thần dị gì nữa, phải mượn dùng nghi thức mới có thể lại phát huy tác dụng, Lumian cũng không có ý định vứt nó đi, dù sao một tấm da chó cỡ lớn hoàn chỉnh như vậy rất khó tìm được.

“Chỉ còn thừa lại có một tấm da chó nghi thức thôi, cần phải sử dụng tiết kiệm.” Lumian vừa lẩm bẩm vừa đi dọc theo con đường đã quen thuộc, đi đến trấn nhỏ gần nhất.

Ở đô thị lớn như Trier này, da chó nghi thức càng thực dụng hơn da cừu nghi thức và da trâu nghi thức, nếu như khoác hai loại da kia, biến thành động vật tương ứng, Lumian ngược lại sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, không đạt đến hiệu quả tránh gây sự chú ý, dù sao gặp được một con cừu lạc đi trên đường, ai đều sẽ muốn lặng lẽ dẫn về nhà, làm thành đủ loại món ngon, lại nói, Trier còn có biến thái thích mông cừu kia.

Khi Lumian trở lại nhà trọ 601 ở số 3 phố áo khoác trắng, sắc trời đã tối.

Franck thay trang phục bình thường, ngồi xếp bằng ở trên ghế bành, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ Lie đang được đặt ở góc bàn trà, giống như đối phương có thể sẽ nhảy lên cho nàng hai cái tát vào bất cứ lúc nào vậy.

“Sao thế?” Lumian đóng cánh cửa phòng khép hờ lại tiện tay thu Lie vào.

Vẻ mặt Franck thay đổi vài lần, haizzz một tiếng nói:

“Sau khi trở về, ta rảnh rỗi không có việc gì, nên đã thử thoáng điều chỉnh mặt mình, kết quả…”

Nói đến đây, nàng lộ ra vẻ mặt vừa sợ hãi lại dư vị cảm thán nói:

“Ta bị bản thân ở trong gương mê hoặc!”

“Cho đến bây giờ ta đều chưa từng thấy người phụ nữ nào hoàn mỹ đến như thế, chỉ nhìn khuôn mặt của nàng thôi, ta đã có thể nhìn xem suốt cả một ngày, không, cả đời!

Lumian ngẫm nghĩ nói:

“Lie dùng để lừa gạt người khác thì được, nhất định đừng nên lừa gạt bản thân.”

“Ta hiểu, nhưng hiệu quả của ma nữ vui vẻ thêm Lie thật sự quá mạnh mẽ.” Franck nói ra lời từ tận đáy lòng: “Ta thật vất vả mới khống chế được bản thân, cố gắng cởi vòng cổ ra, ném lên trên bàn trà, ừm, loại mê muội kia cũng có liên quan đến phóng đại cảm xúc của nó, nhưng ta vẫn sẽ không nhịn được dư vị, không nhịn được muốn thử một lần, ha ha, tâm linh của ta xem như chịu được thử thách.”

Sau khi không nhìn thấy vòng cổ Lie nữa, Franck rõ ràng thả lỏng ra, cười một tiếng hỏi:

“Mới vừa rồi là ngươi đang đùa, a, sử dụng thói quen ngôn ngữ của chị gái ngươi để khuyên răn ta sao?”

“Đúng thế, chuẩn bị cho tham gia tụ hội của các ngươi.” Lumian không hề che giấu chuyện gần đây đang tập luyện cách nói chuyện của Aurora.

Franck nhẹ nhàng gật đầu:

“Sử dụng tương đối tự nhiên, nếu như luôn luôn là trình độ như vậy, giấu giếm được bọn họ không là vấn đề gì.”

Không đợi Lumian đáp lại, ma nữ vui vẻ này đã cười nhạo nói:

“Hương vị của cánh gà nướng mật ong như thế nào?”

“Tạm được.” Lumian thẳng thắn đánh giá một câu.

Franck tương đối hăng hái lại mang theo một chút chế nhạo hỏi:

“Sẽ là vị giác của chó sao? Khứu giác có tăng lên không?”

“Sẽ có ảnh hưởng nhất định, nhưng không hoàn toàn biến thành chó, còn giữ lại một phần rất lớn cảm nhận của nhân loại.” Lumian dùng thái độ làm thí nghiệm đưa ra đáp án.

“Vậy còn phương diện khác thì sao?” Franck hỏi sâu hơn.

Lumian hồi tưởng lại nói:

“Phương diện khác? Càng giống như linh hồn của ta bị nhét vào bên trong cơ thể của một con chó chân chính vậy, làm chuyện gì đều sẽ bị thân thể hạn chế và ảnh hưởng, bao gồm…”

Hắn ngồi ở trên ghế sofa dài nâng chân lên, bắt chước tư thế của một con chó đi vệ sinh.