Chương 859: Thể xác và tinh thần khỏe mạnh

Một viên đạn bay ra khỏi nòng súng ổ quay, chui vào trong một gốc cây bị chém gãy ở hàng cây bên đường cách đó không xa.

Lumian a một tiếng:

“Ngại quá, tẩu hỏa rồi, không hù đến ngươi đấy chứ?”

Trái tim của người đàn ông trung niên đập loạn kinh hoàng, một bãi chất lỏng chậm rãi tràn ra ở dưới thân.

Lumian liếc nhìn hắn, một lần nữa nở nụ cười:

“Sứ giả của thần bệnh tật tên là gì vậy, đang ở đâu, dáng vẻ như thế nào? Gần đây ta tương đối thiếu tiền, muốn đi thăm hắn xem sao.”

Cùng lúc đó, Lumian nói thầm trong lòng:

Trò đùa dai mới vừa rồi kia đều không có phản ứng, thật sự không phải là kẻ nhận ban ơn…

Người đàn ông trung niên kia hoảng loạn lắc đầu:

“Ta, ta không rõ.”

Sau khi thấy Lumian lại nâng súng lục lên, hắn vội vàng bổ sung thêm:

“Ta chỉ biết hắn cao ráo gầy gò, làn da rất trắng, giống như đã mắc bệnh nặng, đôi mắt màu xanh xám, tóc màu đen, không dài, giống như, giống như thư ký của những ông chủ có tiền vậy.”

“Mỗi tuần hắn sẽ đến tìm ta một lần, ta không biết tìm hắn như thế nào.”

Một bên khác, Jenna đang tụ tập một chỗ với nhóm người bà Mogana tranh thủ thời gian liếc nhìn về chỗ Lumian, không biết người đồng bạn thợ săn này phát hiện ra điều gì, đang làm chuyện gì.

Nhưng nàng tạm thời không thể thoát thân, qua đó hỏi xem.

Sau khi xúi giục vài người ở gần đó đã chờ đợi tiền bồi thường nhiều năm, mọi người càng nói càng phẫn nộ, đã có người tự động đi tìm người bị hại hoặc người nhà của người bị hại khác, cũng thúc giục Jenna nhanh chóng dẫn bọn họ đi chặn ông chủ nhà máy tên Edmund kia.

Dưới phẫn nộ quần chúng, Jenna đã không cần xúi giục nhiều hơn, đã có người hoàn thành việc này giúp nàng.

Khi được bao quanh tiến đến quảng trường chỗ lão Edmund ở, Jenna đột nhiên sinh ra một minh ngộ:

Muốn xúi bẩy một người, phải nói chuyện với kẻ đó, nhưng muốn xúi bẩy một đám người, không nhất định phải nói chuyện với từng người một, chỉ cần nắm chuẩn xác tình huống, xúi giục xong vài người ban đầu, cũng chú ý duy trì xu hướng là được, những người bị xúi giục này sẽ trở thành nguồn giúp đỡ của kẻ xúi giục, xúi giục càng nhiều người hơn thay nàng, càng lúc càng lớn giống như quả cầu tuyết.

Lumian không lập tức đi theo Jenna đến nhà lão Edmund, hắn lại hỏi người đàn ông trung niên kia vài câu, sau khi xác nhận đã không ép ra được nhiều tin tức hơn, hắn đứng lên, nói với vài người phụ nữ mới vừa rồi bị lừa còn bây giờ đang đứng nhìn xem náo nhiệt:

“Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, thằng cha này định lừa tiền của các ngươi, có định cứ thả hắn đi như vậy không?”

Trước đó khi tới gần người đàn ông trung niên, Lumian đã lặng yên sử dụng khuôn mặt của Niese, thoáng thay đổi diện mạo, để cho mọi người không đến mức liên hệ hắn với tội phạm truy nã Lumian Lee.

Thật ra trong số những người phụ nữ kia có một người là kẻ giúp đỡ cho người đàn ông trung niên, phụ trách phối hợp với hắn truyền giáo và lừa tiền, vào lúc này nàng không dám nói gì, đưa mắt nhìn sang người bên cạnh.

Vài người phụ nữ khác có người vô cùng phẫn nộ, muốn đưa kẻ lừa đảo đến tổng cục cảnh sát, có người lại sợ hãi rụt rè, cảm thấy kẻ lừa đảo chắc chắn có đồng lõa, về sau biết đâu sẽ đến trả thù.

Lumian yên tĩnh lắng nghe các nàng biểu đạt ý kiến của mình, ánh mắt tùy tiện quét nhìn những người đang vây xem gần đó.

Ở nơi đó có ba người đàn ông đang định lặng lẽ rời đi.

Bọn họ là đồng lõa của kẻ lừa đảo, phụ trách áp dụng thủ đoạn bạo lực vào lúc cần thiết.

Lumian không hề do dự gì, trực tiếp nâng súng lục lên, đoàng đoàng đoàng bắn liên tiếp ba phát.

Ba tên đồng lõa của kẻ lừa gạt kia kêu thảm ngã xuống đất, tất cả đều trúng đạn ở đầu gối hoặc cẳng chân, máu đổ ra.

“Đừng lo lắng bọn họ sẽ tới trả thù nữa.” Lumian cười nói với vài người phụ nữ.

Vài người bị hại mới vừa nói ra ý tưởng thoáng chốc yên lặng, như biến thành bức tượng giống với nhóm người vây xem.

Vài giây sau, các nàng mới lắp bắp nói:

“Ngươi quyết định…”

Lumian hài lòng gật đầu, chỉ vào kẻ lừa đảo và những đồng bọn của hắn đã bị mình bắn bị thương:

“Đưa bọn họ đến nhà thờ gần nhất, ờm, nhà thờ hơi nước.”

Số 5 Đại lộ Sèlbù, nơi giao nhau giữa khu đài thiên văn và vườn bách thảo.

Một nhóm người cả nam lẫn nữ mặc quần áo cũ kỹ kéo nhau đến trước tòa nhà ba tầng màu trắng ngà ở đó.

Các bảo vệ ở cửa nhìn thấy mấy chục gần trăm người có vẻ mặt kích động này, rút súng lục bán tự động thuộc sở hữu hợp pháp ra, lớn tiếng kêu lên:

“Dừng lại!”

Nhìn thấy súng lục, mấy người bà Mogana xông tới trước nhất không tự chủ chậm bước chân lại.

Súng vẫn rất có lực uy hiếp.

Jenna thấy thế, trực tiếp xông lên trên đầu, nói với hai tên bảo vệ:

“Bọn ta đến đây để đòi tiền bồi thường, tòa án đã phán quyết!”