Lúc này, người đàn ông đang nói chuyện với mấy người phụ nữ ôm những chiếc bánh mì lúa mạch đen dài.
Hắn lấy ra một xấp tiền giấy không dày không mỏng, đếm từng tờ một ở đó:
“195, 200… Các ngươi nhìn xem có phải là 200 pelkin không?”
“Nếu như không tin, các ngươi có thể tự đếm xem.”
- mệnh giá tiền giấy nhỏ nhất là 5 pelkin.
Vài người phụ nữ kia chưa bao giờ được cầm nhiều tiền mặt như vậy, nơm nớp lo sợ đếm một lần, xác định là 200 pelkin.
Người đàn ông kia thu hồi xấp tiền giấy lại, đếm một lần nữa.
“195, 200, 205… Các ngươi nhìn xem, chỉ cần thành tâm tụng niệm tên thần, mỗi một lần đếm, tiền giấy sẽ nhiều thêm một tờ!”
Làm ảo thuật rất không tệ đấy… Đây là kẻ lừa đảo sao? Hiện giờ Lumian vừa nhìn thấy kẻ lừa đảo sẽ lập tức nghĩ đến Monite, nghĩ đến sàn nhảy Hors de L’ordinaire, phẫn nộ và tàn độc trong lòng lập tức tăng lên.
Vài người phụ nữ kia lại đếm lại một lần nữa, phát hiện thật sự có 41 tờ tiền giấy, nhiều hơn trước một tờ, 5 pelkin!
Người đàn ông trung niên thấy thế, nghiêm túc nói:
“Chủ nhân của ta là người thống trị tất cả tật bệnh, chỉ cần các ngươi tín ngưỡng hắn, thì sẽ không bao giờ sinh bệnh nữa, cho dù thật sự sinh bệnh, cũng có thể nhanh chóng khỏi hẳn.”
“Sinh bệnh là trừng phạt của vị thần bệnh tật, chỉ cần các ngươi tín ngưỡng thần bệnh tật, thành kính cung phụng thần, thần sẽ rời đi…”
Nghe đến đó, Lumian híp mắt lại, đi thẳng tới.
Hắn rút súng lục ra, lật ngược khẩu súng lại, hung hăng nện lên trên đầu người đàn ông trung niên này.
Bụp!
Người đàn ông trung niên kia theo bản năng ngồi thụp xuống, ôm chặt đầu, kể cả kêu thảm thiết đều không phát ra được.
Máu đỏ tươi đã bắt đầu rỉ ra từ giữa ngón tay của hắn.
Trong ánh mắt mờ mịt sợ hãi của người xung quanh, Lumian ngồi xổm xuống, lắc lư nòng súng, cười nói với người đàn ông trung niên kia:
“Nào, để ta nhìn xem thần bệnh tật sẽ chữa khỏi cho ngươi như thế nào.”
Người đàn ông trung niên kia vừa kinh vừa sợ lại tức giận kêu lên:
“Thần bệnh tật, ôi, thần bệnh tật sẽ trừng phạt ngươi!”
Lumian nhặt tiền giấy hắn làm rơi ở trên mặt đất lên, đưa cho hắn nói:
“Nếu như hôm nay ngươi không thể đếm ra thêm cho ta 100000 pelkin, vậy đừng rời đi nữa.”
Nói xong, hắn lại giơ súng lục lên, bụp nện lên trên gò má của người đàn ông kia, nện đến bọt máu bắn tung, khuôn mặt lõm xuống, răng bắn ra.
Người đàn ông trung niên kia sợ hãi nhìn Lumian, không biết mình đã chọc giận hắn chỗ nào.
Người bị lừa lại không phải là hắn, thành viên băng đảng xã hội đen khống chế quảng trường này cũng không có hắn, hắn càng không phải là người thân bạn bè của những người này, sao lại trực tiếp xông lên đánh người chứ?
Hơn nữa vốn không hề cho mình cơ hội giải thích, nói thêm một câu là đánh cho một cú!
Sau khi ánh mắt rơi lên trên khẩu súng lục kia, người đàn ông trung niên nghiêng đầu nhìn vài tên giúp đỡ đang ẩn nấp ở trong chỗ tối, phát hiện bọn họ cũng không dám tiến lên ngăn cản, cả trái tim lập tức chậm rãi trầm xuống.
Hắn không dám uy hiếp Lumian nữa, cũng không dám chống trả, run rẩy nói:
“Ta, ta không đếm ra được, ta không mang nhiều tiền như vậy.”
“Thật sự khiến cho ta thất vọng, ta đang cần 100000 pelkin.” Lumian cười nói ra lời tỏ vẻ tiếc nuối: “Là ai dạy cho các ngươi ảo thuật kiếm tiền vậy? Là ai nghĩ ra thần bệnh tật vậy?”
Người đàn ông trung niên nuốt nước miếng, trầm mặc chưa trả lời.
Lumian không chút hoang mang mở ổ đạn của khẩu súng lục ra, để cho đối phương nhìn xem mấy viên đạn vàng óng ở bên trong đó.
Sau đó, hắn đóng ổ đạn lại, đặt họng súng lên trên trán người đàn ông trung niên kia.
“Ba, hai…” Lumian nói ra mỗi một chữ, ngón tay đặt trên cò súng lại bóp ra đằng sau một khoảng.
Hoảng loạn hiện lên trong mắt người đàn ông trung niên, sợ hãi lạ thường.
Nếu như đổi lại là người khác, hắn cảm thấy đối phương sẽ không bắn chết mình ở trên đường, nhưng người trước mắt này thì ngay từ đầu không có nguyên do gì đã đánh hắn một trận, rất khó nói đối phương có thể càng điên hơn một chút, trực tiếp nổ súng không.
Ngay trước khi Lumian nói ra một vài chữ cuối cùng, người đàn ông trung niên sợ hãi kêu lên:
“Là sứ giả!”
“Sứ giả?” Lumian nhướn mày.
Sau khi bị phá vỡ phòng tuyến tâm lý, người đàn ông trung niên hoàn toàn bỏ qua tâm lý may mắn, một hơi nói ra:
“Sứ giả của thần bệnh tật!”
“Hắn tìm đến ta, dạy ta một chút trò ảo thuật nhỏ, còn nói với ta những chuyện có liên quan đến thần bệnh tật, để cho ta phát triển tín đồ giúp hắn, tiền thu được hắn một nửa ta một nửa.”
Rốt cuộc là giáo đồ tín ngưỡng Tà Thần chân chính, hoặc là kẻ lừa đảo mượn danh nghĩa thần linh để vơ vét của cải, hoặc là cả hai đều có đây? Lumian thu hồi súng lục khỏi trán của người đàn ông trung niên, dùng nó vỗ gò má bên kia coi như còn hoàn hảo của đối phương, cười nói:
“Như vậy mới đúng chứ, mọi người bình tĩnh trao đổi không được sao?”
Đoàng!