Lumian ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Tạm thời không có.”
Quý cô pháp sư gật đầu:
“Vậy đến lượt ta hỏi.”
“Hỏi cái gì?” Lumian rất nghi ngờ.
Hắn đã nói ra tất cả chi tiết rồi mà.
Ngón tay của quý cô pháp sư khẽ gõ vài cái vào hư không trước mặt:
“Vì sao ngươi không nói cho ta biết chuyện quý cô pháp sư kêu ngươi đi lấy nước suối phu nhân Samarie vậy?”
Lumian ngạc nhiên:
“Ta cho rằng nàng sẽ nói với ngươi, ta nghĩ rằng nàng cũng là người nắm giữ lá bài trong bộ ẩn chính của Hội Tarot kia, nhận ủy thác của nàng có lẽ không có vấn đề gì, không cần tìm ngươi để xác nhận.”
Quý cô pháp sư lộ ra vẻ mặt như có đăm chiêu:
“Bình thường thì không có vấn đề gì cả, nhưng trên thế giới này có rất nhiều không bình thường.”
Lumian nghi ngờ không thôi hỏi:
“Quý cô công lý xuất hiện dị thường sao?”
“Thế thì không phải.” Quý cô pháp sư lắc đầu: “Vấn đề là ngươi đồng ý đi suối phu nhân Samarie không lâu, khoáng thạch Địa Huyết đã bị mất, mà ta lại không biết rõ ngươi sắp đi xuống tầng thứ tư huyệt mộ dưới lòng đất, quý cô công lý chắc không rõ ràng chuyện khoáng thạch Địa Huyết lọt vào trong tay người khác, không phải ngươi không định mang đến, chính là xác định sẽ không mang đến.”
“Nếu như có liên lạc trước, ta có thể để cho ngươi trì hoãn lại một khoảng thời gian, xác định tung tích của khoáng thạch Địa Huyết rồi tính, hoặc là sắp xếp một chút.”
Lumian cẩn thận suy ngẫm, phát hiện thật sự đúng như lời quý cô pháp sư đã nói:
Nàng đã tiên đoán được khoáng thạch Địa Huyết sẽ mang đến gặp gỡ nhất định ở dưới lòng đất thì sẽ không bỏ qua liên hệ đang ẩn giấu giữa hai chuyện khoáng thạch Địa Huyết bị mất và đi đến suối phu nhân Samarie.
Còn sơ sẩy nho nhỏ của Lumian hay nói cách khác xử trí hắn tự cho rằng là hợp lý chính là ngọn nguồn của gặp gỡ sau đó.
Quý cô pháp sư nhìn chăm chú vào Lumian vài giây, ngẫm nghĩ trong chốc lát mới nói:
“Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, thật ra cách xử trí của ngươi không phải vấn đề quá lớn, đây chính là nhắc nhở ngươi, về sau vẫn cần cẩn thận một chút.”
Nàng dừng lại một chút, ý vị sâu xa nói:
“Tương lai khi đi tìm lối vào Trier kỷ nguyên thứ tư kia, càng cần phải như vậy.”
“Dạ, cô pháp sư.” Lumian thành khẩn tiếp nhận giáo dục.
Đợi đến khi quý cô pháp sư cầm theo bình có đựng nước suối phu nhân Samarie kia biến mất khỏi trước mặt mình, Lumian cấp tốc thu dọn tế đàn, một lần nữa ngồi xuống.
Hắn xem xét lại sai lầm mình đã phạm phải trong hành động lần này:
“Thứ nhất, quý cô pháp sư nói không sai, đáng nhẽ ta nên nói ủy thác của quý cô công lý cho nàng biết, cho dù các nàng đã lén trao đổi, vả lại sự việc không có bất cứ vấn đề gì, ta cũng nên báo lại, dù sao người cầm giữ lá bài trong bộ ẩn chính ta trực tiếp lệ thuộc là pháp sư chứ không phải công lý, khi làm việc giúp cho người cầm giữ lá bài trong bộ ẩn chính khác thì cần sự cho phép của người cầm giữ lá bài trong bộ ẩn chính của mình.”
“Thứ hai, trước khi tiến vào suối phu nhân Samarie, ta cần phải kiểm tra trạng thái và vật phẩm của mình, làm xác nhận sau cùng, trừ phi gặp trận chiến hoặc gặp chuyện bất ngờ, bằng không nó cần trở thành quy trình phải có.”
“Nếu như ta có thể nhớ được cũng hoàn thành những chuyện này, có thể tránh né được rất nhiều vấn đề từ trước, không đến mức không hề phát hiện ra đã mang theo khoáng thạch Địa Huyết vào trong khu vực suối phu nhân Samarie, Monite, không, Amon xuất hiện vài lần, cố ý dọa sợ, vì cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, khiến cho lực chú ý của ta luôn tập trung vào cảnh giác đối với hắn chứ không phải ở trên trạng thái của chính mình, từ đó bỏ qua chuyện trở về của khoáng thạch Địa Huyết?”
“Thứ ba, không chú ý đến sự khác thường của Termiporus, đối mặt với sự xuất hiện của Monite, hắn lại luôn giữ trầm mặc, không cảnh giác và lo âu giống như lần trước, tuy rằng hắn bị phong ấn, nhưng có thể mượn dùng ta để cảm nhận tình huống ở xung quanh, là một thiên sứ, sao hắn sẽ không phát hiện ra Amon đã nhét khoáng thạch Địa Huyết trở về trong túi của ta được?”
“Hơn nữa, vận mệnh của hắn gắn liền với vận mệnh của ta, khi mang theo khoáng thạch Địa Huyết tiến vào trong suối phu nhân Samarie, vận mệnh của ta chắc chắn đã xảy ra thay đổi, hắn không thể không phát hiện ra được, nhưng vì sao không nhắc nhở ta chứ?”
“Hắn cũng định lợi dụng hoàn cảnh đặc thù của suối phu nhân Samarie và dị biến do khoáng thạch Địa Huyết mang đến để tìm được biện pháp thoát khỏi phong ấn sao? Đúng, hắn là kẻ đầu tiên nhắc nhở ta khoáng thạch Địa Huyết có đặc thù, nói nó sẽ mang đến cho ta một gặp gỡ!”
“Sức mạnh kỳ quái cuối cùng kia khiến cho mục đích của hắn không thành công, sẽ là của ai đây nhỉ?”
“Thiên sứ của Tà Thần thật sự không thể hoàn toàn tin tưởng được, khoảng thời gian này Termiporus tỏ vẻ tin cậy như vậy, thỉnh thoảng còn nhắc nhở ta một câu, trừ bỏ cần tránh đi nguy hiểm có thể sinh ra ảnh hưởng đối với hắn ra thì chính là đang làm ta mất cảnh giác, chỉ chờ khi cơ hội đến sẽ thọc một đao sau lưng ta.”