Chương 838: Ý đồ muốn giết (2)

Thiên sứ của số mệnh này vẫn luôn duy trì trầm mặc, không hề cho nhắc nhở vì sự xuất hiện một lần nữa của Monite.

Hella thì lùi lại vài bước, đi đến bên cạnh một ngôi mộ cổ đại, mở cánh cửa đá lung lay sắp đổ ra.

Đối mặt với các xương cốt trắng bệch phân tán ở lối vào ngôi mộ kia, Hella nâng tay phải lên.

Những xương trắng này giống như bị sợi tơ vô hình kéo lấy, nhanh chóng tập hợp lại với nhau, biến thành bộ xương khô hình người lảo đảo trong tiếng kẽo kẹt.

Hella không hề hạ bất cứ mệnh lệnh nào cho sinh vật bất tử do mình kêu ra, nàng lạnh như băng nhìn nó thong thả rời khỏi ngôi mộ, bước vào chỗ sâu trong bóng tối, giống như nơi đó có thứ gì đang kêu gọi nó.

Quý cô Hella là người siêu phàm của con đường người nhặt xác, hoặc là có vật phẩm thần kỳ tương ứng sao? Lumian đại khái hiểu rõ ý tưởng của Hella, nàng định lợi dụng đặc điểm sinh vật bất tử sẽ tự động đến gần ngôi mộ cổ đại có vấn đề kia, để cho nó dẫn đường.

Ở khu vực này, nơi có khả năng tồn tại dị thường nhất chính là suối phu nhân Samarie!

Hai người giơ ngọn nến màu trắng đã được thắp sáng lên, đi theo đằng sau bộ xương khô hình người kia, đi qua giữa những ngôi mộ ở cực Tây này.

Đột nhiên, lại có một bóng dáng mang theo ánh nến xông ra từ trong bóng tối ở góc rẽ.

Trong hốc mắt bên phải của hắn có mang theo tấm kính một mắt làm từ thủy tinh, trên mặt là nụ cười bí ẩn.

Lại là kẻ lừa đảo quần đảo Monite kia!

Trong khi Lumian lại bị hoảng sợ đến giật nảy mình, Monite cười hỏi:

“Suối phu nhân Samarie kia rất thú vị sao? Ta có thể đi cùng với các ngươi không?”

Sao mới vừa rồi ngươi không hỏi? Nơi đáy lòng Lumian tràn ngập ra sát ý mãnh liệt.

Ngoài mặt hắn không tỏ vẻ gì nói:

“Bọn ta đều chưa tìm được, sao biết có thú vị hay không?”

“Vì sao ngươi không núp ở trong bóng tối vậy, chờ bọn ta hoàn thành thăm dò, xác nhận có nguy hiểm hay không, có cạm bẫy hay không, lại thử tiến vào? Như vậy độ rủi ro sẽ thấp đi nhiều, mà cho dù bọn ta có thành công, cũng không thể lấy đi toàn bộ suối phu nhân Samarie được.”

Monite ấn mặt sau ngón trỏ tay phải lên trên tấm kính một mắt, khá là tán thành gật đầu:

“Ngươi nói thật sự có đạo lý.”

Kẻ lừa đảo này khẽ cười, lùi vào trong bóng tối ở góc rẽ.

Ánh nến nhanh chóng đi xa, cho đến khi biến mất.

Bị khuyên lui đơn giản như vậy sao? Các ý niệm ở trong đầu Lumian đã va chạm đến tóe ra tia lửa, vẫn không nghĩ ra được kẻ lừa đảo quần đảo Monite này rốt cuộc định làm gì, có mục đích gì?

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Hella, phát hiện đối phương lại một lần nữa uống rượu mạnh, nhưng khuôn mặt không hề có một chút ửng đỏ nào, ngược lại hơi xanh xao.

Quý cô càng giống thi thể hơn rồi.

“Ngươi có biết những người mang tấm kính một mắt này có vấn đề gì không?” Lumian thử thăm dò hỏi.

Hella thả bình rượu quân dụng đã uống hết vào trong túi ngầm, vừa tiếp tục tiến lên phía trước theo bộ xương khô hình người, vừa dùng giọng nói hư ảo lạnh như băng đáp lại:

“Có liên quan đến gia tộc Amon của kỷ nguyên thứ tư.”

Gia tộc Amon của kỷ nguyên thứ tư… Ngôi mộ cổ đại Monite mới vừa bò ra thuộc về một thành viên nào đó của gia tộc Amon… gia tộc này khống chế con đường kẻ trộm cắp, giống như gia tộc Ma Nữ Franck nói khống chế con đường thích khách vậy sao? Lumian thấy Hella không muốn nói nhiều, chỉ thật trầm mặc đi theo.

Sự xuất hiện của Monite khiến cho ý tưởng dùng nói lảm nhảm để xoa dịu cảm xúc bồn chồn của hắn đã không còn nữa.

Đi tới đi lui, ánh nến trong tay Lumian và Hella xuất hiện chớp lên rõ ràng, nhiễm lên một chút màu xanh ngọc lục bảo nhợt nhạt.

Bộ xương khô được ‘sống lại’ kia theo đó đi vào một ngôi mộ vĩ đại với cửa đá mở một nửa, mục nát loang lổ.

Thần kinh của Lumian run lên, cảm thấy suối phu nhân Samarie ở ngay phía trước.

Vào lúc này, lại có một bóng người thò đầu ra từ trong ngôi mộ bên cạnh.

Dưới ánh nến hơi vàng, tấm kính một mắt bằng thủy tinh lóe lên sắc màu kỳ dị.

Vẫn là kẻ lừa đảo quần đảo Monite kia!

Hắn mỉm cười hỏi:

“Có lời gì muốn nhắn gửi lại cho người thân bạn bè không? Ta có thể chuyển lời giúp các ngươi.”

Lumian lại bị dọa sợ đến gần như không kìm nén nổi sát ý trong lòng.

Không có nơi nào thích hợp hơn nơi đây để đối phó với Monite!

“Không có.” Hella lạnh như băng đáp lại, chưa lựa chọn ra tay.

Lumian chậm rãi thở hắt ra nói:

“Ta cũng không có.”

“Thật tiếc nuối.” Monite tỏ vẻ thất vọng quay lại vào trong đường hầm tăm tối ở bên cạnh ngôi mộ.

Ánh nến hơi vàng kia lóe lên, nhẹ nhàng lay động, cho thấy hắn không hề đi xa, đang chờ đợi ở ngay gần đó.

Lumian không nhịn được nhìn Hella, dùng tay ra dấu cắt yết hầu.