Anori lập tức cười ha hả:
“Câu nói này giá trị một ly rượu Absinthe!”
Hắn vừa nói vừa liên tục ấn ba lần lên cái nút bằng kim loại màu xám bạc ở trên chân bàn trước mặt mình.
Bá tước Poufer cũng khá thưởng thức biểu hiện của Lumian, giới thiệu vài thành viên khác của tổ chức Black Cat:
Bọn họ theo thứ tự là họa sĩ Mullen với sắc mặt tái nhợt mỏi mệt, nhà bình luận văn học Ernst Young với diện mạo hơi có vẻ khắc nghiệt và nhà thơ Iraeta cầm tẩu thuốc bằng gỗ anh đào.
Lumian vừa chào hỏi xong một vòng, đã nhìn thấy mặt ngoài màu sắt của chân bàn đơn chỗ Anori kia đột nhiên tách ra, nở rộ giống như hoa.
Chỗ nhụy hoa, một ly rượu Absinthe màu xanh lá lóe ra sáng bóng mộng ảo đặt ở trong khay, dần dần được nâng lên bằng thang máy cơ học.
Tác giả Anori cầm ly rượu kia, đặt một đồng bạc mệnh giá 1 pelkin vào trong khay.
Thang máy cơ học vững vàng hạ xuống, mặt ngoài kim loại tách ra khép lại, chân bàn đơn lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Anori đẩy ly rượu Absinthe về phía Lumian, cười nói:
“Vì câu nói mới vừa rồi kia!”
Thật đúng là quán cà phê ‘máy móc’… Lumian một lần nữa nhận biết nơi này.
Hắn đưa mắt nhìn chân bàn đơn vừa rộng vừa thô, tin tưởng nó chắc rỗng ruột, nối liền với ống dẫn được chôn ở dưới đất.
Uống một ngụm rượu Absinthe, sau khi cảm nhận được hương vị chua xót quen thuộc, Lumian lại liếc nhìn chân bàn đơn kia:
“Không trả lại tiền thừa?”
“Ở trong này, một ly rượu Absinthe là 1 pelkin.” Anori cười nói.
Giá vậy quá đắt? Sàn nhảy Brise và quán bar ở tầng hầm ngầm mới bán có 7 rick, chất lượng cũng không khác gì cả… Lumian không tiếng động oán thầm hai câu.
1 pelkin tương đương với 20 rick.
Vào lúc này, họa sĩ Mullen với sắc mặt tái nhợt giống như lâu lắm rồi không ngủ nhưng diện mạo tuyệt đối được xưng tụng là anh tuấn uống một ngụm cà phê nói:
“Nghe nói có một con voi đã đến vườn bách thú Trier, đó là động vật vô cùng hiếm thấy.”
Anori lùn mập lẩm bẩm:
“Một con voi có gì hay để tán gẫu chứ, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy nó không hề có ý nghĩa gì sao?”
Bá tước Poufer nở nụ cười:
“Vậy chúng ta tán gẫu về mâu thuẫn giữa nghị viện và hai đại giáo hội, tán gẫu về quan lớn chính phủ không thể làm được gì, tán gẫu về kiểm duyệt xuất bản đáng ghét kia, tán gẫu về các mật thám đang lởn vởn ở xung quanh chúng ta giống như linh cẩu nhé?”
Anori bất đắc dĩ thở dài:
“Chúng ta vẫn tán gẫu về con voi kia đi.”
Trong lúc vài thành viên của tổ chức Black Cat còn lại cười vang, Bá tước Poufer vắt chéo chân phải lên nói:
“Đã có người bạn mới, bằng không chơi một trò chơi có liên quan đến thần bí học nhé.”
Trò chơi có liên quan đến thần bí học? Lông mày của Lumian khẽ động.
“Trò chơi gì?” Nhà thơ Iraeta rút tẩu thuốc ra khỏi miệng hỏi.
Bá tước Poufer cười nói:
“Trò chơi ăn King’s Pie.”
Thấy những người khác tỏ vẻ không hiểu, Bá tước Poufer buồn cười nói:
“Các ngươi đều không có thời thơ ấu không có gia đình, không chơi trò chơi này sao?”
“Quy tắc của trò chơi là, chia King’s Pie ra thành các phần có số lượng bằng số người tham dự cộng thêm 1, phần nhiều thêm kia thông qua nghi thức để hiến tế cho một vị thần linh nào đó chúng ta tín ngưỡng hoặc là một vị tổ tiên nào đó chúng ta sùng kính, trong số những phần bánh còn lại, có một phần giấu hạt đậu tằm hoặc là tiền xu, ai cắn trúng nó, người đó chính là quốc vương hôm nay, có thể mệnh lệnh cho người tham gia khác làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên, phải ở trong mức độ nhất định.”
Phần có dính dáng đến thần bí học nằm ở trên King’s Pie dư thừa được hiến tế sao? Lumian quét nhìn nhóm người Anori, Mullen đang nóng lòng muốn thử, không biết bên trong bọn họ có tồn tại người phi phàm không.
Đương nhiên, nếu như chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài, không có ai giống cả.
Cũng chỉ trong mười mấy giây, đề nghị của Bá tước Poufer đã nhận được đồng ý của tất cả mọi người ngoại trừ Lumian.
Hắn bắt đầu bằng cách ấn cái nút trên chân bàn đơn tương ứng với mình, dùng số lần ấn tương ứng để nói cho phòng bếp đưa một chiếc King’s Pie lại.
Nghe nói đó là một loại bánh ngọt bắt đầu thịnh hành vào thời vương triều Sauron.
…
Trong tòa án tôn giáo ở dưới lòng đất nhà thờ St. Robert.
Những kẻ thanh lọc như Valentine, Imré tụ tập ở trong phòng làm việc của phó tế Angoulême.
Angoulême mặc áo sơ mi màu vàng nhạt và quần dài mỏng màu trắng cầm hồ sơ trong tay nói:
“Đã xác nhận, thi thể ở số 50 phố Vincent khu công chúa đỏ kia thuộc về tiền linh mục giáo xứ Guillaume Bene đang bị truy nã, các ngươi nhớ đến tổng cục cảnh sát để hủy bỏ lệnh truy nã của khu chợ.”
Đây là vụ giết người không thuộc về kẻ thanh lọc của khu chợ quản lý, Valentine chỉ biết có chuyện như vậy, hiện giờ cuối cùng nhận được xác nhận.