Chương 810: Ý đồ đến (3)

Gardner Martin nhẹ nhàng gật đầu nói:

“Hiệu suất của ngươi còn cao hơn dự tính của ta rất nhiều.”

“Franck nói không đủ kỹ càng, ngươi kể lại một chút tình huống đại khái đi.”

Lumian không hề che giấu thay tổ chức Tội nhân, dùng phương thức miêu tả hiệu quả cụ thể để bày biện ra nhiều loại năng lực Guillaume Bene có được.

Gardner Martin nghiêm túc nghe, như có đăm chiêu hỏi:

“Ngươi cảm thấy thực lực của Guillaume Bene tương đương với danh sách mấy?”

Lumian không chút do dự đáp lại:

“Danh sách 5.”

Gardner Martin lập tức trầm mặc, một lát sau mới nói:

“Ta tìm ngươi đến đây là vì có nhiệm vụ giao cho ngươi.”

“Nhiệm vụ gì?” Lumian không hề che giấu sự tò mò của bản thân.

Gardner Martin một lần nữa nở nụ cười:

“Rất đơn giản, đi đến quán cà phê Mechanical ở khu sân khấu kịch tiếp xúc với một tổ chức văn học nghệ thuật tên là Black Cat.”

“Ta không có tế bào nghệ thuật.” Lumian vô cùng thành thật.

Gardner Martin cười nói:

“Không cần có tế bào nghệ thuật, ngươi chủ yếu đảm nhận người tài trợ, cũng kết làm bạn bè với một thành viên trong Black Cat.”

“Tổ tiên của hắn có tước vị Bá tước, hắn cũng thích tự xưng như vậy.

“Ừm, hắn tên là Poufer Sauron.”

Phố Lombar ở khu sân khấu kịch.

Con đường này lấy bán kẹo để nổi danh, tùy tiện có thể thấy được các loại kèo rực rỡ màu sắc khác nhau.

Quán cà phê Mechanical nằm ở dưới cuối con phố Lombar, tiếp giáp với một nhà máy kẹo cỡ nhỏ.

Bên ngoài của nó không có gì lạ, cho dù nhìn vào bên trong thông qua một loạt cửa sổ kính cũng không nhìn thấy nó có liên hệ gì với máy móc, thánh huy tam giác màu đen ở trên cửa gỗ nặng nề đại khái là sự vật duy nhất có thể làm cho người ta liên tưởng đến máy móc.

Lumian đẩy cánh cửa màu nâu đậm kia, phát hiện nó không hề động, giống như bị khóa lại từ bên trong.

Hắn thoáng quan sát, kéo chuông cửa treo ở trên cửa.

Trong tiếng leng keng thùng thùng, Lumian nghe thấy tiếng kim loại va chạm rất nhỏ, nhìn thấy cánh cửa chậm rãi mở ra về phía sau.

Sau lưng của nó có cố định một cánh tay người máy, tạo vật kim loại này vẫn luôn kéo dài đến vị trí quầy bar, thoạt nhìn càng giống với vật phẩm trang sức.

Lumian vừa quan sát hoàn cảnh nơi đây, vừa tới gần góc quán cà phê, nơi đó có đặt hai chiếc bàn một chân, có năm sáu người đang ngồi xung quanh đó.

Trong số đó, nổi bật nhất là người đàn ông trung niên với mái tóc màu đỏ, làn da của hắn được trét phấn đến trắng bệch, quanh mắt có một quầng thâm đen, càng làm nổi bật con mắt màu nâu đỏ lên thâm thúy hơn.

Hắn không để râu, mặc áo khoác nhung thiên nga màu nâu để hở và áo sơ mi màu đỏ chưa thắt nơ, vừa tinh xảo lại tùy ý.

Người này chính là Bá tước Poufer Lumian muốn tìm, một thành viên của gia tộc Sauron vương thất trước trước nữa của Intis.

Hắn kế thừa di sản phong phú của ba mình, nhưng chưa đi vào giới chính trị, cũng không gia nhập quân đội, càng không trở thành thương nhân, luôn lấy thân phận nhà bình luận văn học để trà trộn vào trong các nhóm nghệ thuật, mà thường xuyên có thể nhìn thấy hắn nhất chính là tụ hội của Black Cat.

Lumian đi tới, cười hỏi:

“Ngươi chính là Bá tước Poufer?”

Poufer Sauron ngẩng đầu lên nhìn hắn, có vẻ thoải mái hỏi ngược lại:

“Ngươi chính là người bạn Martin đã nói sao?”

“Đúng, Shire Dubois.” Lumian không hề câu nệ, trực tiếp kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống.

Poufer quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, hài lòng cười nói:

“Không tệ, là một người bạn xinh xắn.”

“Trong số văn học, tranh sơn dầu, điêu khắc, thơ ca, âm nhạc, ngươi thích nhất thể loại nào?”

“Tiểu thuyết.” Lumian trả lời không chút do dự.

Poufer giãn người ra, chỉ vào người đàn ông trung niên mập lùn ở chếch đối diện nói:

“Anori, tác giả cực kỳ có khí chất văn học vài năm gần đây.”

Tác giả đi sâu vào lĩnh vực tình sắc mà quên mất mục đích của bản thân là viết về tính người? Lumian tự nhiên nhớ lại lời đánh giá của Aurora về tác giả này.

Tác phẩm ban đầu của hắn dùng tình yêu để lộ rõ tính người, nhưng càng về sau lại càng mê muội vào trong tình yêu, nếu như không có kiểm soát của chính phủ, Aurora tin tưởng hắn chắc chắn sẽ viết ra một tiểu thuyết khiêu dâm tương tự với “Tu sĩ đuổi chó”.

Đương nhiên, Lumian không quan tâm đến tính người, chỉ thích đọc những cái tô điểm này.

“Tiểu thuyết của ngươi khiến cho ta trưởng thành.” Hắn thốt ra lời nói từ tận đáy lòng với Anori.

Anori tóc màu đen mắt màu xanh lam hút điếu thuốc nói:

“Còn may ngươi chưa nói yêu thích ‘Cái chết của người mở đường’ của ta.”

“Cái chết của người mở đường”… Đó chẳng phải là tác phẩm của Adri sao? Ừm, Aurora đã từng nói, tên của hai tác giả này viết tương đối giống nhau, thường xuyên bị người lẫn lộn… Lumian có điều hiểu ra hỏi ngược lại:

“Ngươi đang nói đến Adri được chính phủ nuôi dưỡng, hàng năm cầm tiền lương trên chục ngàn, nhưng lại chỉ có thể viết ra một đống phân chó sao?”