Đằng trước giá sách có một chiếc bàn gỗ rộng rãi, bên trên bày lọ mực nước, bút lông chim, kính lục phân bằng đồng thau, kính viễn vọng bằng kim loại màu đen và ngọn nến màu trắng.
Một người đàn ông tráng niên dáng người trung bình đang đứng tựa vào bàn gỗ, hắn có mái tóc rối bời màu xanh đậm, làn da màu đồng cổ, rất thô ráp, mặc áo sơ mi bằng vải lanh, áo jacket màu nâu và quần ống rộng sẫm màu, khí chất tương đối uy nghiêm, rõ ràng là người cầu nguyện Lumian từng nhìn thấy ở nhà thờ Kẻ Khờ vào buổi sáng nay.
“Ngài là Người đàn ông treo cổ?” Lumian mở miệng hỏi.
Người đàn ông tráng niên kia nhẹ nhàng gật đầu:
“Ta là Người đàn ông treo cổ.”
Franck quan sát quý ông này, nghĩ đến vị trí trước mặt là con tàu ma, lập tức nhớ ra một chuyện nào đó.
“Ngài, ngài là Alger Sứ giả của bão tố? Đây là con Blue Avenger sao?” Franck vừa mừng vừa sợ bật thốt lên hỏi.
Người đàn ông treo cổ liếc nhìn nàng, vẻ mặt không hề thay đổi đáp lại:
“Ngươi từng nghe nói về ta?”
“Đương nhiên!” Franck chân thành lạ thường khen ngợi: “Ngài là vương giả trên biển nhưng chưa hề có danh hiệu Vua Hải Tặc, nếu như ngài chưa từng đánh nhau một trận với vương của năm biển ở biển Fog, khiến cho các con thuyền ở hải vực xung quanh cảm nhận được cơn bão tố khủng bố, đều không có ai biết rõ ngài là Bán Thần.”
“Hơn nữa, ngài không giống với những tên cướp biển này, ngài là thợ săn kho báu chân chính, thuần túy, chí hướng cao xa, chưa bao giờ cướp bóc con thuyền đứng đắn, luôn thăm dò biên giới phương Tây của biển Fog, tìm kiếm Thành phố Newins đã thất lạc và di sản của đế chế Solomon.”
Nàng thật vất vả mới nhịn được câu “Ngài là thần tượng của ta”, cảm thấy nó quá vượt xa thời đại – Franck từng có một giấc mộng làm thợ săn kho báu thuần túy, đi qua năm biển.
Sứ giả của bão tố Alger… sau khi Lumian phát hiện thế lực chính của giáo hội kẻ Khờ ở trên biển thì có ý thức trao đổi với Franck các thông tin về Vua Hải Tặc, các Đô đốc hải tặc, biết rõ Alger với danh hiệu Sứ giả của bão tố là một thuyền trưởng Bán Thần, nhưng không phải là Vua Hải Tặc, do đó trong danh hiệu của hắn không mang chữ ‘vua’ này, còn Phó đô đốc bệnh tật đã trở thành Vua Hải Tặc thì hiện giờ gọi là Nữ vương bệnh tật.
Về phần thành phố Newins bị thất lạc và di sản của đế chế Solomon thì là truyền thuyết kho báu đã lưu hành rất nhiều năm ở trên năm biển.
Đôi khi, Lumian rất bội phục tác giả Fors Wall của seri “The Adventurer”, nàng cũng dám viết câu chuyện tình của Vua Hải Tặc.
Đều không sợ bị tìm tới cửa hành hình sao?
Hoặc là, nàng nhận lấy che chở từ giáo hội Kẻ Khờ?
Đối mặt với ca ngợi đầy nhiệt tình của Franck, Người đàn ông treo cổ Alger trầm mặc hai giây nói:
“Giữ vững thuần túy nhất định là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.”
“Có thể bắt đầu nghi thức kêu gọi chưa?’
Franck nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đàn ông đến chết đều còn có một mặt thiếu niên…”
Lumian thì đáp lại câu hỏi của ngài Người đàn ông treo cổ:
“Có thể tiến hành bất cứ lúc nào.”
Bởi vì có Người đàn ông treo cổ ở đây, không cần lo lắng đến vấn đề bị U ảnh khôi giáp công kích, do đó Lumian vẫn chưa lấy danh nghĩa của ngài Kẻ Khờ để kêu gọi, mà dựa theo quy trình đơn giản nhất, bố trí Bức tường linh tính, dùng phương thức kêu gọi người đưa tin gọi U ảnh khôi giáp ra.
Trước ánh nến màu xanh đậm phình to, u ảnh mơ hồ mặc khôi giáp màu tối đen kiểu vảy cá nhiễm lên không ít màu vàng kia lẳng lặng đứng sừng sững ở giữa không trung.
Những khuôn mặt dữ tợn hơi rụt lại ở trên vảy cá kia vặn vẹo lên, gào thét không tiếng động, không hề che giấu phơi bày thống khổ của bản thân ra, biến chúng nó thành thù hận và ác ý đối với tất cả sinh linh ở xung quanh.
Người đàn ông treo cổ Alger ăn diện kiểu thủy thủ tiến lên trước một bước, lần lượt từng tia điện màu trắng bạc rất nhỏ tí tách lập tức bắn ra từ bên trong Bức tường linh tính.
Chúng nó lướt qua trong giây lát, lại vô cớ tái sinh, khiến cho tóc gáy bên ngoài thân Lumian và Franck dựng đứng lên, tê dại.
Trong đè nén cực độ trước khi sấm chớp mưa bão tiến đến, vô số gương mặt trong suốt trên thân U ảnh khôi giáp kia khôi phục yên tĩnh, nhưng tầm mắt tràn ngập vẻ căm hận vẫn còn tồn tại ở đó.
Lumian liếc nhìn sáu thỏi vàng được đặt ở bên trên tế đàn, ổn định tâm tình, dùng ngôn ngữ Hermès nói:
“Ta dâng lên tế phẩm, mời ngươi trả lời ta ba vấn đề.”
Lần lượt từng khuôn mặt mơ hồ ở bên ngoài thân U ảnh khôi giáp kia đồng thời chuyển hướng sang phía vàng đang tản mát ra tia sáng mê người kia, truyền ý niệm ‘có thể’ cho Lumian.
Lumian lập tức gật đầu với Người đàn ông treo cổ.
Người đàn ông treo cổ thoáng cân nhắc, đưa ra vấn đề đầu tiên:
“Ngươi là ai?”