“Nhiều tin tức đặt ở trước mặt ta như vậy, nếu như ta còn không sinh ra liên tưởng, thử xem, vậy chẳng phải ta có vẻ rất ngốc sao?”
Nàng càng nói càng đắc ý.
Franck sửng sốt vài giây sau đó mới nói:
“Ma dược Kẻ xúi giục của ngươi không uống uổng phí…”
“Rất tốt.” Lumian miễn cưỡng khen ngợi một câu: “Chuẩn bị sẵn sàng uống ma dược Nữ phù thủy.”
Hắn không trò chuyện nhiều thêm nữa, cùng với Franck rời khỏi nhà trọ 601, định đến khách sạn Golden Rooster viết thư cho quý cô Pháp sư, nói cho nàng biết hiện giờ có thể kêu gọi U ảnh khôi giáp.
Jenna nhìn theo bóng lưng của hai người, không tiếng động tự nói:
“Nữ phù thủy…”
“Nếu như đàn ông uống ma dược Nữ phù thủy thì sẽ thế nào nhỉ…”
…
Phòng 207 khách sạn Golden Rooster.
Sau khi Lumian gửi thư đi, chưa tắt ánh nến, chờ đợi thư hồi âm dưới chiếu rọi xuống của hai tầng tia sáng.
Franck đi qua đi lại ở trong căn phòng chật chội, tâm tình ngoài kích động ra còn hơi khẩn trương.
Nàng vừa muốn nhận được manh mối quay trở về quê hương từ chỗ U ảnh khôi giáp, lại sợ hãi kể cả hy vọng sau cùng đều phai mờ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vào thời điểm Ma nữ vui vẻ cảm thấy như đã trôi qua một năm, ánh nến trong phòng đột nhiên bùng lên.
Trong ánh lửa mờ nhạt có kích cỡ đầu người, từng mảng ánh sao lộng lẫy bay ra, vờn quanh bao bọc lấy Lumian và Franck.
Bọn họ như thể đi tới bầu trời sao vô ngần, toàn thân trở nên nhỏ bé lạ thường.
Sau choáng váng đầu ngắn ngủi, Lumian và Franck phát hiện hai người đã rời khỏi phòng 207 khách sạn Golden Rooster, đi lên trên một boong tàu tối đen trong màn đêm.
Hình ảnh đầu tiên đập vào trong mắt bọn họ là ba tầng cột buồm có tạo hình cổ xưa, cánh buồm lớn màu xám trắng cuốn lên, giống như cánh cửa rộng mở ra.
Ánh trăng màu đỏ ửng ở trên bầu trời cao buông rơi, lại không thể hoàn toàn chiếu sáng lên khu vực chỗ Lumian và Franck, nơi đây sâu thẳm tối tăm, tấm ván gỗ loang lổ, giống như kiến trúc cổ đại ở trong câu chuyện ma quái.
Franck cấp tốc nhìn quanh một vòng, thả lỏng trạng thái cảm khái thành tiếng:
“Ái chà, một chiếc thuyền buồm cổ đại này.”
“Rất thích hợp để quay phim ma!”
“Cái gì là phim ma?” Lumian thuận miệng hỏi.
Franck xấu hổ cười:
“Chính là vở kịch kể lại câu chuyện về ma quỷ.”
Nàng vừa nói vừa giơ tay sờ lên dây thừng sợi đay sẫm màu vắt ở bên mạn tàu, giống như định phân biệt niên đại cụ thể.
Đột nhiên, dây thừng kia sống lại, vừa linh hoạt lại mau lẹ quấn lấy tay phải của Franck, cũng thuận thế kéo lên trên, định trói chặt lấy Ma nữ vui vẻ này.
Một tầng lửa đen theo đó bùng lên, thiêu đốt dây thừng sợi đay sẫm màu như thể có sinh mệnh của bản thân này.
Dây thừng đột nhiên quay trở về, giống như bị ăn đau.
Cùng lúc đó, một cụm dây thừng vốn nằm lẳng lặng ở trên boong tàu vèo bay về phía Lumian.
Lumian thuận thế nâng tay phải mơ hồ hơi nóng rực lên, cầm lấy đoạn trước của dây thừng.
Dây thừng kia đột nhiên yên tĩnh, giống như lập tức bị rút đi toàn bộ sức sống.
Toàn bộ dây thừng sống lại ở khu vực này một lần nữa trở nên bình thường, phạch phạch rơi xuống, không còn ngọ nguậy nữa.
Lumian cúi nhìn bàn tay phải của mình, không tiếng động nói thầm:
“Khí tức còn sót lại của Huyết hoàng đế ở trên người ta đã xảy ra cộng minh mỏng manh với con thuyền này…”
“Sau khi những sợi dây thừng quỷ dị này cảm nhận được nóng rực ở trên bàn tay phải của ta đã bỗng chốc biết điều…”
“Đây là chiếc thuyền buồm cổ xưa ta đã nhìn thấy vào buổi sáng nay ở bến tàu Lavigny?”
“Bến tàu Lavigny… nhà thờ Kẻ Khờ… Đây là thuyền của ngài Người đàn ông treo cổ?”
Dòng suy nghĩ của Lumian thay đổi nhanh chóng, rất nhanh đã có suy đoán.
Franck thì xoay nửa vòng, hưng phấn nói:
“Đây là con tàu ma, con tàu ma!”
“Bản thân nó là vật sống!”
Khi giọng nói của Ma nữ vui vẻ này quanh quẩn ở trên boong thuyền, Lumian nghe thấy giọng nói của quý cô Pháp sư:
“Con tàu ma này của ngài Người đàn ông treo cổ là di sản của đế quốc Tudor, có rất nhiều bí mật còn chưa được giải đáp, khi hắn trả thù lao cho ngươi, ngươi có thể lựa chọn cơ hội thăm dò con thuyền này, còn cụ thể khi nào triển khai thăm dò thì do bản thân ngươi quyết định.”
Quả nhiên có liên quan đến đế quốc Tudor… Trong lòng Lumian trở nên chắc chắn, đi về phía khoang thuyền trước mặt.
Còn Franck vừa đi theo vừa tò mò quan sát xung quanh, sờ ở đây, gõ ở kia, thường xuyên thì thầm vài câu, giống như muốn trao đổi với con tàu ma của ngài Người đàn ông treo cổ.
Trong động tĩnh kẽo kẹt kẽo kẹt, cánh cửa nào đó ở trong khoang thuyền tự động mở ra.
Nơi đây trải tấm thảm màu nâu đậm thật dày, hai bên cạnh theo thứ tự là giá sách và quầy rượu, bày các quyển sách bìa vàng và các chai rượu nho màu đỏ đậm.