Qua chừng bốn năm phút, Lumian và Albus đồng thời đưa mắt nhìn ra cửa phòng khách lớn.
Elros mặc váy dài gọn nhẹ đi vào.
Sau khi nhìn thấy Lumian và Albus, nàng rõ ràng sửng sốt, nhưng cũng không kinh ngạc, chợt đổi sang nụ cười ngoan ngoãn an phận.
Nàng lặng yên ngồi trở về vị trí ban đầu, lại trở thành thiếu nữ câu nệ sống nhờ ở trong nhà ông ngoại.
Nhà thơ Iraeta giống như không nhận ra bầu không khí quái dị, hắn uống rượu Absinthe, tán gẫu chuyện sáng tác thơ ca với Lumian.
Mười lăm phút sau, Bá tước Poufer mặc áo khoác nhung thiên nga màu đỏ dẫn nhà văn Anori và họa sĩ Mullen về tới phòng khách lớn.
Ngay khi vừa liếc nhìn thấy Lumian, đồng tử của chủ nhân lâu đài Thiên Nga Đỏ này kịch liệt trợn to, vẻ mặt suýt nữa mất khống chế.
Hắn giống như không nghĩ tới còn có thể gặp lại Shire Dubois, hay nói cách khác là Shire Dubois ở trạng thái như này.
Ngay sau đó, tầm mắt của Poufer quét qua Albus, Elros và Iraeta, vẻ mặt vừa sợ hãi lại nghi hoặc, giống như rơi vào trong một cảnh trong mơ chân thật.
“A, Poufer, cuối cùng ngươi đã trở lại, bọn ta đã sớm bỏ qua việc mạo hiểm, không muốn tiến sâu vào mê cung tăm tối nữa.” Albus buông món mille-feuille trong tay xuống, nhiệt tình nghênh đón: “Thế nào, có tìm được mũ miện Bá tước kia không?”
Poufer theo bản năng nghiêng người, không để cho Albus với hai tay dính một chút vụn bánh ôm lấy mình.
Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười nói:
“Bọn ta cũng không tìm được, các ngươi trở về khi nào vậy?”
“Không đến ba mươi phút.” Lúc này Albus mới nhớ ra đập tay, phủi sạch vụn bánh.
Lumian cũng đứng lên, cố ý hỏi:
“Ngài Ernest Young đâu?”
Nhà văn Anori lắc đầu:
“Hắn bị tách ra khỏi bọn ta, hy vọng hắn còn có thể nhớ ra kéo dây chuông, để cho những người hầu đi tìm hắn.”
“Đúng thế, tôi tớ ở trong lâu đài này còn hiểu rõ tình hình cung điện dưới lòng đất hơn cả ta.” Vẻ mặt của Poufer khôi phục như bình thường, ngồi xuống trên ghế sofa đơn.
Lumian vội vã trở về xác nhận thu hoạch, hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường kiểu cổ điển ở trên tường, cười nói với Poufer:
“Ta còn có một chút chuyện nên không tham gia vào bữa tiệc tối nay nữa.”
Tâm tư của Poufer rõ ràng đã không còn ở trong này, hoàn toàn không hề định giữ lại, chỉ một lần nữa đứng lên, tiễn Lumian đến cửa phòng khách lớn.
Lumian liếc nhìn chủ nhân của lâu đài Thiên Nga Đỏ này, cười chân thành tha thiết nhẹ nhàng bắt tay hắn, nói:
“Bá tước, cảm ơn ngươi đã cho ta một buổi chiều với trải nghiệm tốt đẹp, ta rất thích trò chơi này, hy vọng còn có cơ hội chơi lại lần nữa.”
Hắn đang cảm ơn Poufer Sauron từ tận đáy lòng, đối phương không chỉ cho hắn ‘cơ hội’ để tiêu hóa ma dược, còn ‘mở’ khu vực săn bắn của gia tộc ra để cho hắn không cần tìm kiếm khắp nơi, thoải mái đã tìm được sinh vật siêu phàm nghi ngờ có liên quan đến Nhà âm mưu.
Như vậy sao có thể không nên cẩn thận cảm ơn chứ?
Đương nhiên, từ tận đáy lòng Lumian cũng định giết Poufer Sauron, nếu như không phải trên người mình có đặc thù, mình đã trở thành một bức tượng sáp.
Lý do duy nhất Lumian không trực tiếp ra tay không phải vì lo lắng trả thù của gia tộc Sauron, cũng không phải sợ làm hỏng kế hoạch của Hội Chữ thập Sắt và Máu, mà hắn theo bản năng tin tưởng rằng đừng thấy Poufer Sauron nhìn như là người thường, hoặc là loại người phi phàm tương đối nhỏ yếu kiến thức không nhiều kia, nếu như muốn đối phó với kẻ này, người chết rất có thể là bản thân mình.
Trong tiếng cảm ơn chân thành khẩn khoản, sắc mặt của Bá tước Poufer trở nên hơi khó coi.
Lumian giống như còn chưa cảm nhận thấy, lại cường điệu nguyện vọng của bản thân là muốn một lần nữa chơi trò chơi mạo hiểm ở cung điện dưới lòng đất, sau đó xoay người rời khỏi phòng khách lớn, lưu lại Poufer Sauron nhíu mày, vừa nghi ngờ lại cảnh giác nhìn theo bóng lưng của hắn.
Ra khỏi lâu đài Thiên Nga Đỏ, ngồi trên chiếc xe ngựa bốn bánh bốn chỗ ngồi mượn được từ chỗ Gardner Martin, nụ cười ở trên mặt Lumian lập tức biến mất, vẻ mặt biến thành rất trang nghiêm.
Đến cuối cùng trong cuộc mạo hiểm ở cung điện dưới lòng đất này, hắn rõ ràng nhận thức đến chênh lệch về sức mạnh giữa mình và thực thể cấp cao, chỉ một tiếng hét hư ảo thôi, hắn đã hoàn toàn mất đi tri thức và đánh mất bản thân, không hề có bất cứ sức phản kháng nào.
Cũng chính nhờ trên người có phong ấn của ngài Kẻ Khờ, có sự tồn tại của Termiporus, có khí tức của Huyết hoàng đế Alista Tudor lưu lại, bằng không hắn sẽ không thể còn sống đi ra.
“Danh sách của ta vẫn còn quá thấp…” Lumian không tiếng động cảm thán một câu, khép hờ mắt lại, nhớ tới đủ loại chi tiết trong lần mạo hiểm này.
…
Số 11 phố Nước suối ở khu Đường kỷ niệm.
Gardner Martin đi lại giữa vô số bộ áo giáp, các món vũ khí được trưng bày ở trong sảnh lớn kia, vừa vuốt ve cảm nhận do kim loại mang đến, vừa nghe Lumian thuật lại phòng tượng sáp, Nghệ nhân tượng sáp, con nhện màu đen biến dị, lính thiếc, quan tài bằng đồng thau, ngọn nến màu trắng và tiếng hét lên hư ảo hắn đã gặp phải ở chỗ sâu cung điện dưới lòng đất.