Chương 266: Đến Cùng Phải Hay Không

Tôn Phi khởi động kỹ năng cầu nguyện của thánh kỵ sĩ, một quang mang thần ánh tràn ra, nơi ánh sáng đi qua khí tức âm sâm hàn lãnh lập tức biến mất vô tung, giống như được gột rửa. Cả không gian thoáng chốc đã tràn ngập một cỗ nhu hòa thuần khiết.

Làm xong tất cả chuyện này, Tôn Phi một lần nữa chuyển sang hình thức pháp sư.

Ý niệm triệu hoán như có như không lúc trước càng lúc càng rõ ràng, giống như là có thân nhân huyết mạch tương liên đang kêu gọi, mà cỗ ý niệm này chính là phát ra từ dưới cái hố đen dày đặc hài cốt kia.

Tôn Phi không do dự nhảy xuống.

Tràng diện như thế này không là gì so với thế giới tanh máu như Diablo, nơi đó mới thật sự là địa ngục nhân gian, so sánh ra ở đây còn đáng yêu hơn nhiều lắm.

Răng rắc!

Rơi trên mặt đất, Tôn Phi đạp vỡ vô số khung xương.

Những hài cốt này ước chừng đều đã có hơn chục năm, mục nát hết cả, từ đó có thể thấy được khi còn sống những người này cũng không phải là cao thủ gì, chẳng qua nhờ nơi này không có gió ẩm mà xương còn hình dạng.

Tôn Phi từng bước tiến tới, đạp lên xương cốt dưới chân khiến nổi lên từng mảng bụi trắng đầy trời.

- Hử? Nơi này có mấy thứ?

Hỏa cầu chiếu sáng khiến Tôn Phi phát hiện một ít đồ vật ngoài dự liệu.

Bên dưới những khung xương chôn một ít dụng cụ xây dựng xà beng cuốc xẻng cùng vài bộ quần áo. Điều này làm Tôn Phi nhất thời hiểu rõ lai lịch số hài cốt này —— đoán chừng là nô lệ hoặc thợ thủ công tham gia hoàn thành kiến trúc đại sảnh rồi bị giết người diệt khẩu, vứt xác ở tại nơi này.

Một đám người đáng thương.

Từ lúc xuống đáy hố, ý niệm triệu hoán càng thêm rõ rệt.

Tôn Phi nhắm mắt cẩn thận cảm ứng, phát hiện cỗ ý niệm dao động này bắt nguôn từ phía sau tấm thạch bích dưới đáy hố.

Hắn đang muốn tới gần thạch bích nhìn kỹ, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, bởi vì ở phía trước thạch bích ước chừng nửa thước, trong đống hài cốt, không biết từ khi nào lại xuất hiện hai dấu chân in rõ.

Dấu chân dài chừng 30 phân, dẫm vào giữa đống hài cốt làm xương mục hóa bụi in thành vết như đi trên sa mạc. Đầu ngón chân hướng về thạch bích đằng trước, Tôn Phi ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, có thể khẳng định, dấu chân tuyệt đối là cùng một đôi chân ở cùng một chỗ đạp rất nhiều lần mới hình thành dấu vết.

Rốt cuộc là ai, lại ở địa phương này đứng cùng một chỗ nhiều lần như thế?

Tôn Phi suy nghĩ một lát, đứng lên, hai chân dẫm chồng lên vết chân kia.

Đinh. . . Răng rắc!

Một tiếng vang khô ròn truyền đến, tiếp theo là liên tiếp tiếng “kình kịch” từ bánh răng chuyển động. Tôn Phi cảm giác được dưới chân của mình truyền đến một trận chấn động nhè nhẹ, sau đó thạch bích trước mặt đột nhiên xuất hiện bốn năm sáng màu bạc, những điểm sáng này bắt đầu quay tròn trên mặt thạch bích tạo thành một đường cong cực kỳ xinh đẹp, cuối cùng tạo thành một hình ma pháp trận tương tự thạch môn (cửa đá).

- Đây là...

Không đợi Tôn Phi kinh ngạc, ma pháp trận đột nhiên tự động vận chuyển.

Một cỗ khí tức Tôn Phi vạn phần quen thuộc lưu chuyển, không khí ong ong run rẩy, một cánh cửa ánh sáng thiên lam sắc cao hai thước hình trứng xuất hiện ở trước mắt.

Tôn Phi nghẹn họng nhìn trân trối.

Một màn trước mắt này đối với hắn mà nói thật sự là quá quen thuộc.

Không ngờ là truyền tống môn.

Ma lực dao động, sắc thái rực rỡ, cửa ánh sáng hình trứng... Tôn Phi hoàn toàn có thể xác định, đây là một truyền tống môn, có điều không biết bước vào thì sẽ tới đâu.

Tôn Phi phát hiện sự tình trở nên càng ngày càng thú vị.

Lần này huyết tẩy Huyết Đao dong binh đoàn vốn chỉ muốn báo thù cho người dân Hương Ba bị bắt làm nô lệ chết thảm nhiều năm trước, nhưng sự tình phát triển đến nơi đây, cũng đã vượt ra khỏi dự tính ban đầu.

Triệu hồi ra một thân khôi giáp, tay cầm Thần Chi Cự Nhận cùng Bí Nghi Chi Kiếm, Tôn Phi không do dự, bước chân vào truyền tống môn.

Quang ảnh chợt lóe, một không gian u ám xuất hiện trước mắt Tôn Phi.

Còn chưa kịp cẩn thận đánh giá cái không gian này, đập vào tầm mắt lại tiếp tục là hài cốt.

Một bộ hài cốt vàng rực rỡ.

Bộ hài cốt này khác hẳn với những hài cốt của thợ thủ công ở đầu đường, giống như tạo từ vàng ròng, tỏa hào quang rực rỡ không thẻ nhìn gần, hơn nữa có vẻ thấp bé hơn xương người thường rất nhiều, chỉ khoảng hơn 1 thước, đại khái đứng tới hông người bình thường. Hài cốt nguyên vẹn, duy trì thế đứng thẳng nhờ 2 lưỡi chiến phủ tỏa xích hồng sắc quang diễm ở hai tay, như là đang canh gác cho cái gì đó.

. . .

. . .

- Mẹ nó! Dong binh đoàn xong rồi... May mà lão tử sớm có chuẩn bị!

Trong không gian ngập tràn lửa nóng, một trong Huyết Đao lục đại chiến tướng, Địa Hổ Cahill lưu luyến nhìn từng mảng kiến trúc đang bị liệt diễm vô tình cắn nuốt, quay người suất lĩnh hơn hai mươi tâm phúc, mang theo toàn bộ tài bảo âm thầm tích cóp được, theo phía tây đường phố chạy như điên ra ngoài.

Tổng bộ Huyết Đao dong binh đoàn chiếm diện tích rất lớn, bên ngoài có kiến trúc cao lớn cùng loại với tường thành ngăn cách, tứ phía chỉ để lại bốn đường hầm đi thông ra ngoài.

Mà lúc này Địa Hổ Cahill cùng tâm phúc đã đi được hơn 20 mét trong đường hầm, trên mặt cũng lộ thần sắc vui mừng vì sống sót sau tai nạn.

Chỉ cần ra khỏi đường hầm, với trình độ quen thuộc địa hình để đô bọn hắn thừa tự tin để biến mất vô ảnh vô tung, bảo toàn tính mạng.

- Nhanh nữa lên... Đúng rồi, Andy, có mang theo hai tiểu quỷ kia không?

Địa Hổ Cahill chân bước nhanh, thấp giọng hỏi.

- Thủ lĩnh, ngài yên tâm, đều mang cả rồi.

Một gã dong binh gầy lùn mắt che mất một bên thấp giọng cười gằn hồi đáp. Trên vai hắn và một gã đồng bạn cơ bắp khác đều đang khiêng một cái bao tải không ngừng giãy dụa, dưới ánh trăng mờ mịt có thể nhìn ta trong bao đại khái là người sống, bất quá tựa hồ là miệng bị nhét, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô trầm thấp tuyệt vọng.

- Thật là đáng sợ! Thật sự là thật là đáng sợ! Pháp sư khủng bố đeo mặt nạ ác ma kia rốt cuộc là ai? Quả thực giống như là ma quỷ đi ra từ địa ngục. Đoàn trưởng đại nhân một thân hàn băng hệ đấu khí ngũ tinh cấp, ở đế đô coi như là một cường giả có chút danh tiếng, lại có thể bị ác ma kia dễ dàng chặt bay đầu!

Tình hình tạm ổn, giờ mới có người hoàn hồn sợ hãi than.

- Quản hắn là ai làm gì, dù sao chúng ta đã trốn được rồi... Ha ha ha ha, đợi ra hẳn ngoài, đã có hai “cái kia” giúp chúng ta hảo hảo giải hỏa!

Có người vui sướng vì mình vận khí tốt đại nạn không chết.

- Câm miệng hết cả cho ta!

Địa Hổ Cahill quay đầu lại thấp giọng gầm lên, thần sắc hắn âm lãnh nói:

- Hai con đàn bà kia ta còn có việc trọng dụng, ai dám đụng vào đừng trách ta hạ thủ vô tình.

Đám dong binh Huyết Đao đều không dám lên tiếng.

Địa Hổ Cahill lúc này mới quay đầu lại, tiếp tục chạy như điên.

Nhưng vừa đi chưa được bài bước, hắn đột nhiên dừng lại, mắt trợn to, toàn thân mồ hôi lạnh thi nhau chảy.

Phía trước là một thân ảnh to lớn lưng đeo kỵ kiếm, cả người mặc bộ khôi giáp kỳ dị tản mát ra một tầng tinh quang mơ hồ, mái tóc đỏ bay múa như hỏa diễm...

K hí tức cường đại, đáng sợ theo đạo thân ảnh này phát ra.

Dong binh Huyết Đao thấy thân ảnh kia, cảm tưởng như mình là một con chó hoang đang chạy htục mạng đột nhiên xui xẻo gặp phải vạn thú chi vương, khí thế như thủy triều kia khiến bọn hắn cảm thấy ngạt thở.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Địa Hổ Cahill vẫn luôn mạnh mẽ, giờ cảm nhận khí tức cường đại kia cũng không khỏi run rẩy hỏi.

- Huyết Đao dong binh đoàn?

Một giọng nói lãnh đạm truyền tới.

- Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?

Đám dong binh biến sắc, người trước mắt, là vì bọn hắn mà đến.

- Đến cùng phải hay không Huyết Đao dong binh?

Đáp lại vẫn là giọng điệu lãnh đạm.

Đám dong binh nhận thấy thân ảnh đối diện lóe ra một tia sát khí, một cảm giác tuyệt vọng lập tức sản sinh trong lòng. Nguyên lai loại cảm giác khi bị một kẻ cao cao tại thượng phán xét sống chết như bọn chúng vẫn làm hằng ngày với kẻ yếu hơn mình lại đáng sợ như thế, quả thực làm bọn hắn sợ đến mất mật.