Chương 265: Bảo Tàng Của Huyết Đao

Cuối con đường là một thạch bích (bức tường bằng đá), phía trên khắc thật sâu 9 ký tự phù văn không biết nghĩa, lưu chuyển trong đó một cỗ năng lượng màu máu đỏ, làm cho 9 ký tự kia thoạt nhìn vô cùng thần bí. Tôn Phi lẳng lặng đứng trước thạch bích, hắn kinh ngạc phát hiện, những phù văn này dường như mình đã gặp ở đâu đó, nhưng tuyệt đối không thể có chuyện phù văn trong Diablo lại có thể nhảy ra khắc ở nơi này.

Sau đó, Tôn Phi làm một chuyện rất phù hợp với bản tính của hắn.

Hắn một lần nữa chuyển sang hình thức người man rợ, dùng man lực gỡ cả thạch bích xuống cất vào trữ vật giới chỉ, đợi mang tới Diablo cho Ankara cùng Cain - hai 'Nhà khoa học' nghiên cứu lai lịch.

Làm xong, Tôn Phi xoay người đi về bên phải thạch bích.

Bên phải một hướng 90 độ với con đường ban đầu, phía trước chính là nơi vọng lại ánh sáng thánh khiết như mộng ảo.

Lúc này đã không còn cạm bẫy cùng cơ quan, cho nên Tôn Phi vẫn duy trì hình thức người man rợ.

Dọc hết con đường khúc khuỷu, trước mặt đã là một đại sảnh trống trải.

Vừa bước tới, Tôn Phi cũng không nhịn được phải ngẩn ngơ, tiền vàng, tiền bạc, bảo thạch, ngọc khí, đủ loại ma pháp thạch lóe ra quang diễm tương ứng chất đống thành một ngọn núi nhỏ cao chừng hơn 20 thước xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.

Nơi này xem chừng chính là cửu cải Huyết Đao dong binh đoàn vơ vét tích lũy nhiều năm trước.

Huyết Đao vì tích lũy của cải có thể làm bất cứ chuyện gì, đế quốc pháp chế hủ bại càng khiến chúng lộng hành. Dưới ủng hộ của gia tộc Fren, trong suốt mười năm tồn tại Huyết Đao đã không thể gọi là dong binh đoàn, mà chỉ còn là một đám đạo phỉ hèn mọn vô sỉ tham lam như hấp huyết quỷ. Cũng là như thế, tài bảo chúng tích lũy được tuyệt đối là một con số đủ để đè chết người.

Hơn nữa Tôn Phi dám khẳng định, số trước mắt này chỉ là một bộ phận, nếu như tính luôn tài phú mà Huyết Đao đã cung phụng Fren gia tộc và các thế lực khác tại đế đô, tích lũy của Huyết Đao dong binh đoàn tuyệt đối sẽ là một bảo tàng khiến người không cách nào tưởng tượng.

Bảo tàng như vậy, cho dù muốn mua 100 cái Hương Ba Thành cũng dư sức.

Kinh người!

Không thể tưởng tượng nổi!

Nhìn cái núi của cải cùng cùng ma pháp thạch trước mặt, Tôn Phi một trận tâm huyết sôi trào.

Đổi lại bất cứ người nào, đột nhiên chứng kiến tài phú bảo tàng lớn như thế, chỉ sợ cũng phải phát điên lên.

Nhưng Tôn Phi thì lại chậm rãi làm cho mình trấn định lại.

Lần này có thể dễ dàng diệt Huyết Đao dong binh đoàn, nguyên nhân chủ yếu là nhờ Paris an bài, khiến các thế lực lớn đế đô gồm cả Fren gia tộc cam tâm vứt bỏ đoàn đạo phỉ tội ác ngập trời này, nên Tôn Phi mới có cơ hội vào đế đô đại sát tứ phương rồi biến mất mà không gặp bất kỳ can thiệp nào. Dựa theo hiệp định, Tôn Phi có thể đạt được ba thành lợi ích, nếu giờ phút này độc chiếm bảo tàng, tất nhiên chọc tức những thế lực kia. Tôn Phi tuy rằng không sợ, nhưng cái giá phải trả cũng không rẻ, mất nhiều hơn được.

Tôn Phi cũng không phải Đông Phương Bất Bại, muốn cùng khắp thiên hạ là địch.

Huống chi, có tồn tại nghịch thiên như Horadric Cube của Diablo, Tôn Phi có thể lợi dụng các loại ma pháp thạch cấp thấp hợp thành ma pháp thạch thượng hạng, thế nên tiền tài đối với hắn cũng không phải là quá hấp dẫn.

Tôn Phi cũng không lấy dù chỉ một mai kim tệ từ ngọn “núi” này.

Hắn vòng qua núi vàng đi tới mặt sau đại sảnh.

Sau bảo sơn, quả nhiên có kỳ vật khác.

Đó là hơn giá binh khí sắp xếp chỉnh tề, mỗi giá là một loại, có khôi giáp, có đao kiếm, có trường thương, còn có đủ loại vũ khí tạo hình kỳ dị khác... Tất cả đều là tinh phẩm trong tinh phẩm. Tôn Phi tùy tay rút ra một thanh trường kiếm, múa thử mấy đường, từng đạo hàn khí thấu xương nhất thời tràn ngập quanh thân, mơ hồ có tiếng kiếm ngâm truyền ra, lưỡi mỏng như tờ giấy, một sợi tóc thả qua cũng bị vô thanh vô tức cắt thành hai đoạn.

Hảo kiếm!

Tôn Phi nhịn không được nhẹ giọng cảm thán.

Hắn đem trường kiếm đặt về chỗ cũ, lại thử vài món khác, tất cả đều lợi hại dị thường, chém sắt như bùn. Về phần khôi giáp thì tạo hình phi thường hợp lý, có thể bảo vệ mỗi một bộ vị yếu hại trên cơ thể kể các các đốt ngón tay... Trang bị vũ khí như vậy, cho dù là thập đại chủ chiến quân đoàn cùng hoàng cung cấm vệ quân cũng không có bao nhiêu người có được.

Bất quá Tôn Phi như cũ thờ ơ, để tất cả lại chỗ cũ, tiếp tục đi sâu tới.

Hương Ba Thành vẫn còn dư thừa ác ma di cốt cùng Hắc Thiết tinh, lại có thợ rèn Fara đại tông sư, tạo ra khôi giáp cùng binh khí đều là thần binh lợi khí, lại thêm tất cả đều là vũ khí ma pháp, luận cấp bậc cao hơn số ở đây tới mấy lần, nên dù binh khí nơi này có sắc bén hơn nữa, chẳng qua cũng là “ngói” mà thôi.

Sau 10 giá binh khí là nơi đặt 6 giá sách.

Điều này khiến Tôn Phi rất ngạc nhiên, không nghĩ tới đám đạo phỉ tà ác tham lam này cũng học đòi “mỗi ngày đọc sách để tương lai tươi sáng hơn”?

Bất quá khi Tôn Phi chứng kiến mấy cuốn sách kia thì lập tức suy nghĩ lại.

Bởi cả sáu giá sách này đều là đấu khí bí tịch cùng bản chép tay tu luyện của ma pháp sư, phẩm cấp đều không thấp, đặc biệt còn một bản tâm đắc suốt đời tu luyện của một đại ma pháp sư lục tinh cấp.

Mấy thứ này, thật không thể đánh đồng cùng của cải.

Cái quyển “Áo nghĩa không gian ma pháp cấp thấp - Giải mã” của đại ma pháp sư lục tinh cấp kia dù đặt ở phòng đấu giá hoành tráng nhất đế đô St. Petersburg, tuyệt đối sẽ được coi là áp trục chi bảo, khiến vô số cường giả cùng tài phiệt đánh nhau vỡ đầu mà tranh đoạt.

Cho nên lần này, Tôn Phi còn bình tĩnh như hai lần trước.

Hắn không do dự, đem toàn bộ 6 giá sách đặt những đấu khí bí tịch cùng ma pháp chép tay này nhét hết vào trữ vật giới chỉ. Hương Ba Thành muốn quật khởi, trước mắt cần nhất không phải tiền tài, mà đúng là mấy thứ này.

Tiếp tục vào sâu trong đại sảnh, Tôn Phi thấy được một ít thực phẩm cùng nước uống được bảo quản rất tốt bằng ma pháp băng hệ, còn có một phòng bếp nhỏ đầy đủ dụng cụ... Tất cả chỗ này cũng đủ một người duy trì sinh tồn trong một tháng.

- Chẳng lẽ có người muốn đem nơi này thành chỗ tránh nạn sao?

Tôn Phi thầm thắc mắc.

Nhưng hắn không biết là đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn là một kẻ vô cùng cẩn mật, hắn tự biết những năm gần đây làm vô số chuyện ác tày trời, đắc tộikhông ít thế lực lớn, cho nên liền vì chính mình chuẩn bị đường rút. Cái đại sảnh ngầm này đã tồn tại từ trước, được hắn vô tình phát hiện sửa sang cùng bí mật tích trữ tiền tài binh khí, từ đầu đến cuối chỉ mình hắn biết, đề phòng bất trắc lập tức chui xuống trốn qua một đoạn thời gian, đợi cho kỳ nguy hiểm vừa qua, liền có thể cao chạy khỏi đế đô, đông sơn tái khởi tự lập quốc gia.

Ai biết ngày hôm nay Tôn Phi tới quá mức đột ngột, khiến toàn bộ công sức hắn chuẩn bị hồi lâu thành toàn hết cho kẻ giết chết mình.

Đây chính là báo ứng!

Qua khu vực dự trữ thực phẩm, tiếp tục đi lên phía trước, ánh sáng dần dần tối lại, chỗ sâu nhất trong đại sảnh là là một cái hố to, sâu không thấy đáy, gió lạnh thổi ngược lên từng đợt mang theo một ít khí tức sâm hàn, không biết phía dưới có thứ gì.

Tôn Phi chuyển sang hình thức pháp sư, pháp trượng trong tay vung lên một cái, một đạo hỏa diễm không biết từ đâu xuất hiện chậm rãi chìm xuống chiếc hố.

Quang cảnh nhất thời trở nên rõ ràng.

Tôn Phi cúi đầu vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến.

Nguyên lai trong cái hố đen kịt kia là vô số hài cốt trắng hếu, bị ánh lửa chiếu một cái, nhất thời từng luồng u quang như ma trơi vọt ra, giống như một đàn quỷ hồn bỗng dưng lao tới trước mặt, một cỗ khí tức âm hàn trong nháy mắt bao phủ cả đại sảnh.

- Chủ nhân những hài cốt này, nhất định là chết oan, hơn nữa còn là đại oan mới có thể làm ra loại dị tượng vong linh chi hồn này. Có điều không biết vì sao bọn họ lại chết ở chỗ này?