Chương 247: Thành Toàn Cho Hắn

Phía tây đế đô.

Kỵ sĩ điện nguy nga với 11 tòa hắc sắc cự tháp sừng sững.

Trong một đại sảnh tại tòa hắc sắc chủ tháp nằm ở trung tâm kỵ sĩ điện, bên dưới hai pho tượng tạo hình kỵ sĩ cưỡi ngựa vung kiếm cao tới trăm mét giống nhau như đúc, một thân ảnh cao lớn khoác chiếc áo choàng màu hồng chắp tay nhàn nhã đứng thẳng, một cỗ khí tức cao quý uy nghiêm trong lúc vô hình tràn ngập mà ra.

- Đại nhân!

Sáu thân ảnh ngay cả thở mạnh cũng không dám quỳ gối trên mặt đất hô to!

Chính là lục đại tài quyết kỵ sĩ vừa mới trở về từ thí kiếm đài số 1 trong doanh khu 20 dặm.

- Uhm, đệ nhị kỵ sĩ, ta cường ngạnh gọi ngươi trở về, ngươi không phục đúng không?

Thân ảnh cao lớn kia vẫn chưa quay đầu lại, mái tóc vàng chảy dài tán loạn sau gái trên chiếc áo choàng hồng, rủ tới thắt lưng, trong thanh âm có một loại lực lượng làm ảnh hưởng tới tâm trí người nghe.

- Thuộc hạ... Không dám!

Trong mắt đệ nhị kỵ sĩ lóe ra một tia không cam lòng cùng hận ý, nhưng phần tiêu cực này rất nhanh bị nỗi kinh sợ dập tắt. Ở trước mặt thân ảnh cao lớn như ngọn núi này, cường hãn như đệ nhị Sát Lục kỵ sĩ, cũng không dám có chút ngỗ ngược cùng mạo phạm. Những nơi khác, hắn là đại nhân vật vài danh đệ nhị trong thập đài tài quyết kỵ sĩ, nhưng ở nơi này, chỉ cần người trước mặt nguyện ý, sinh một cái ý niệm nho nhỏ trong đầu, cũng khiến hắn lập tức mất đi hết thảy.

- Hừ, không dám sao? Chẳng phải trong lòng ngươi không phục?

Thân ảnh kia thản nhiên hỏi lại.

- Không... Không, thuộc hạ... Thuộc hạ chỉ là...

Đệ nhị Sát Lục kỵ sĩ căng thẳng, không biết nên giải thích như thế nào.

- Được rồi! Không cần giải thích! Hừ, kiêng kị của ta các ngươi cũng biết, có kẻ dám đem xúc tu đưa vào đế quốc kỵ sĩ điện, cần phải chuẩn bị tốt để thanh trừ cho sạch... Sự tình lần này, ngươi thật sự cho là ta một chút cũng không biết sao?

Thân ảnh cao lớn kia xoay người, mái tóc dài màu vàng che một phần mặt nạ đen trước mặt hắn, khuôn mặt không hề lộ ra, nhưng trong đôi mắt màu xanh da trời lại bắn ra hàn quang dọa người:

- Xem ra kỵ sĩ điện đã an tĩnh quá lâu rồi, có vài kẻ đã quên lần giáo huấn tanh máu trước kia. Đệ nhị kỵ sĩ, vì sao cố ý dây dưa với Hương Ba Vương? Dám ở trước mặt vạn người ngang nhiên phá hư quy củ của thí kiếm đài, chẳng lẽ ngươi muốn khiêu chiến quyền uy của Yashin đại đế bệ hạ sao?

Đệ nhị Sát Lục kỵ sĩ kinh hãi, nhanh chóng cúi đầu quỳ sát trên mặt đất.

- Hừ, danh dự của tài quyết kỵ sĩ đế quốc kỵ sĩ điện, bởi vì hành vi của ngươi mà hổ thẹn!

Thân ảnh cao lớn gằn lên từng tiến, xoay người bước về phía đại môn, áo choàng màu hồng tươi quét trên mặt đất như tạo thành một con sông máu cuồn cuộn chảy qua đại sảnh.

- Đệ nhị kỵ sĩ, đệ tứ kỵ sĩ, đệ ngũ kỵ sĩ, ngươi ba người làm việc không hợp chuẩn tắc kỵ sĩ, tự vào hắc ngục diện bích 30 ngày, đệ tam kỵ sĩ, đệ lục kỵ sĩ, đệ bát kỵ sĩ, cả ba người các ngươi cũng vào đó đi, kỳ hạn 10 ngày!

Thân ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng thanh âm của hắn vẫn quanh quẩn trong đại sảnh.

Không người nào dám kháng cự mệnh lệnh kia.

- Tuân mệnh, đại nhân!

Sáu người quỳ xuống đất lĩnh mệnh.

Đột nhiên trong lúc đó, một đạo hồng sắc quang diễm theo trên mặt đất lóe ra, đem sáu người bao phủ, chỉ thấy mặt đất cứng rắn trở nên lầy lún giống như đầm lầy, thân thể sáu người dần dần chìm nghỉm, đợi đến khi hồng sắc quang diễm tan hết, thân ảnh sáu người cũng hoàn toàn biến mất.

Cả đại điện nhất thời không còn một ai, tràn ngập một sự trống trải lạnh lẽo khó có thể hình dung.

Trong đại điện, từng vách tường đều điêu khắc đủ loại hình ảnh chiến đấu thảm thiết, như kể một câu chuyện thần thoại bằng tranh. Mà chính giữa đại điện là hai pho tượng kỵ sĩ cưỡi ngựa vung kiếm cao trăm mét màu trắng, tản mát ra một cỗ khí tức thần thánh công chính, có điều thân thanh kiếm đá màu trắng trong tay hai pho tượng lại giống như bị cái gì đó làm ô nhiễm, loang lổ vệt đen, tựa như là gỉ sét.

. . .

. . .

Trên một đoạn tường thành hùng vũ bao bọc lấy thủ đô St. Petersburg.

Đế quốc quân thần Andrew Arshavin thần sắc trầm mặc nhìn về phía thí kiếm đài số 1 cao ngất cách đó 3 dặm, ánh mắt bất chấ khoảng cách mà chăm chú lên moọt thân ảnh đang mở rộng hai tay như muốn ôm trọn thế giới...

Arshavin một thân quân giáp ngưng thần quan sát.

Trong không khí tràn ngập một cỗ áp lực khó hiểu.

- Không, không phải là sự thật... Thực lực của hắn đã đến mức này rồi sao? Chẳng lẽ trên thế gian lại thật sự tồn tại thiên tài đến mực nghịch thiên như thế?

Bàn tay Arshavin vỗ mạnh lên tường thành lạnh như băng, trong lòng quay cuồng với thứ cảm xúc chính hắn cũng không hiểu. Nắm giữ đế quốc đệ nhất cấm vệ Thiết Huyết doanh, cho tới bây giờ đều là lưu huyết bất lưu tình, chưa bao giờ hối hận hay do dự, thế nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy lòng mình rối bời.

- Lần đầu tiên gặp mặt, hắn là một tiểu quốc vương miễn cưỡng đạt cấp ngũ tinh sơ giai, phải dùng cả đến thủ đoạn giả chết để vớt vát lấy một đường sinh cơ, không thể tưởng được hiện tại, hắn đã có thể độc chiến tứ đại tài quyết kỵ sĩ mà không hề rớt xuống hạ phong, Hương Ba Vương, Hương Ba Vương a...

Arshavin ngẩng đầu không nói.

Hắn nghĩ tới đề nghị lúc trước của trưởng công chúa Natasha, trong lòng một trận thổn thức, không thể không thừa nhận, vị muội muội trí kế uyên thâm kia, lại lần nữa đúng rồi.

- Trước khi đêm đến, lấy danh nghĩa của ta, phái người đem quà tới chúc mừng trận thắng của Hương Ba Vương đi!

- Tuân mệnh, điện hạ!

. . .

. . .

Doanh khu 20 dặm, quanh thí kiếm đài số 1.

Tiếng hoan hô vẫn còn chưa dứt.

Các quốc vương nước phụ thuộc dưới vòng vây của hộ vệ bắt đầu rời đi, thân ảnh trên thí kiếm đài kia khiến bọn hắn sản sinh một cảm giác tuyệt vọng không thể chống cự, ai cũng hiểu được, trải qua một trận chiến này, danh tiếng Hương Ba Vương lexander đã uy chấn cả đế quốc Zenit, 250 nước phụ thuộc đã không còn có người có thể cùng quốc vương một nước phụ thuộc cấp sáu nhỏ yếu này đánh một trận.

Không, có lẽ có một người!

Nhất Kiếm.

Hoàng tử út nước phụ thuộc cấp 1 'Prewins quốc', thuyết thần long thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết.

Người này được tất cả 250 nước phụ thuộc công nhận là thanh niên đệ nhất cao thủ, luôn luôn hành xử bí ẩn, nhưng danh khí không hề thấp, từ khi xuất đạo tới nay đã chiến hơn trăm trận, chưa bại một lần, nhất là khi 5 năm trước trong chiến dịch khu biên cảnh đế quốc một người một kiếm vượt qua vòng vây hơn 1000 kiếm sĩ địch quốc mà chém giết một vị hoàng thân đế quốc Spark cấp lục tinh. Một trận này khiến Nhất Kiếm dương danh thiên hạ, về sau hắn lại dốc lòng tu hành, thực lực càng sâu không lường được, nhưng số lần ra tay lại ngày càng ít, ai cũng không biết hiện hắn đã đạt tới trình độ nào.

Hiện giờ chỉ có Nhất Kiếm mới có thể chiến một trận với Hương Ba Vương.

Nhóm quốc vương nước phụ thuộc đều có tâm tư rời đi, cái này cũng không gây trở ngại những người khác sùng bái Hương Ba Vương, đặc biệt là đám vũ giả nước phụ thuộc, bọn hắn đại đa số đều là võ sĩ thân phận thấp kém, có người ngay cả tinh cấp cũng không đạt tới, mỗi ngày đều chơi đùa với tính mạng, chạy trên con đường tử vong, dùng huyết nhục trên thân thể của mình để đổi lấy cuộc sống no đủ cho gia đình và người thân.

Những người như bọn hắn, mặc dù ở các nước phụ thuộc cũng chỉ là địa vị thấp nhất, đại lục Azeroth cường giả vi tôn, một trận trên thí kiếm đài ngày hôm nay với bọn họ chẳng khác gì thần thoại chi chiến. Kình khí đầy trời, trường kiếm hỏa viêm, hắc diễm cự xà rít gào, huyết vụ phủ không gian, lưu ly quyền ấn ẩn chứa mọi quyền thuật trong thiên hạ, kiếm khí chói lòa... Tất cả chuyện này quả thực chính là khảo nghiệm trí tưởng tượng của bọn hắn, bọn hắn căn bản chưa từng tưởng tượng lực sát thương của cao thủ có thể đạt tới trình độ như vậy!

Từ sùng bái cuồng nhiệt với cường giả, bọn hắn nhiệt huyết sôi trào, thật lâu không chịu tán đi.

Trong đám người, có thanh niên dũng mãnh khoác chiến bào bằng da thú ánh mắt tỏa sáng nhìn Tôn Phi, có nô lệ khoác áo choàng rách nát quỳ trên mặt đất như bái lạy Chiến Thần, cũng có vài võ sĩ gần đạt tinh cấp khoanh chân đả tọa cảm thụ cỗ khí tức cường giả giao chiến còn sót lại, chỉ chờ mong có thể có chút thu hoạch mà đột phá bình cảnh đã lâu...

Cách thí kiếm đài chừng trăm mét, một người khoác áo choàng màu xám thân hình hình hơi có vẻ gầy yếu, nhưng lại đứng thẳng tắp nguyên tại chỗ, tựa hồ chung quanh ồn áo náo động thế nào cũng không liên quan tới hắn, mà trên người hắn lại không hề có chút khí tức khác thường nào, đừng nói đến đấu khí hay ma lực dao động, nhưng những người xung quanh có lẽ cũng cảm thấy người này có chút bất thường, không ai dám làm phiền hắn.

- Ngươi dám bơ ta?

Trên thí kiếm đại, thiên chi kiêu nữ Beyonce của gia tộc Knowles dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Tôn Phi, như là nhìn thấy một con quái vật.

- Hừ, Hương Ba Vương, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không phải hôm nay ngươi biểu hiện ra có chút thực lực, gia tộc Dean sao lại nguyện ý tiếp nhận một quốc vương nước phụ thuộc nho nhỏ như ngươi?

Gia tộc Dean, thiên tài ma pháp Dean Kazola chỉ mặt Tôn Phi, kiêu ngạo vô cùng, mang theo ý uy hiếp lạnh lùng nói.

Tôn Phi có suy nghĩ không biết có nên cho hai kẻ nhị thế tổ không biết trời cao đất rộng này mỗi đứa một quyền không.

Hắn là người của hai thế giới, gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc, nhưng chưa từng thấy kẻ nào chạy đến nhờ người giúp đỡ lại làm ra thái độ đi bố thí, chẳng lẽ trải qua cuộc sống sung sướng thời gian dài khiến những kẻ gọi là thiên tài này teo não rồi sao?

- Ô?

Đột nhiên Tôn Phi mắt sáng lên, hắn nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc bên dưới thí kiếm đài.

Byzantine Vương trẻ tuổi.

Tôn Phi vô tình phát hiện ra vị thanh niên quốc vương này đang dùng một ánh mắt sùng bái thần tượng nhìn mình, so với cuộc gặp hồi đêm qua, vị quốc vương này tựa hồ đã xảy ra một ít biến hóa thú vị, loại biến hóa này, làm cho Tôn Phi hai mắt tỏa sáng, vừa lòng gật đầu.

Tâm niệm vừa động, Tôn Phi đột nhiên nổi lên lòng muốn thành toàn cho vị vương giả trẻ tuổi có vận mệnh tương tự như mình kia.