Chương 243: Tên Tuổi Hương Ba Vương

Ai cũng thật không ngờ Hương Ba Vương lại dám chủ động ra tay.

Tiếng quát lớn kèm theo một cỗ lực lượng đánh thẳng vào ý thức khiến người ngây ngốc kinh hãi, tức thì khiến ba vị tài quyết kỵ sĩ đối diện nhất tề dại ra.

Cao thủ so chiêu, trong chớp mắt, có thể quyết định rất nhiều thứ.

Chẳng hạn như mất đi tiên cơ.

Rầm rầm rầm!

Ba tiếng nổ vang rung lên, cơ hồ muốn làm thủng màng nhĩ của mọi người, trong ngàn vạn ánh mắt như muốn dại ra, chỉ thấy đệ nhị Sát Lục kỵ sĩ, đệ tứ Cự Nhận kỵ sĩ cùng đệ lục Bạo Lệ kỵ sĩ nhất tề kêu lên đau đớn, bị quyền của Tôn Phi đánh trúng thân thể, thân hình giống như đạn pháo bay ngược ra sau.

- Ngươi dám... Ra tay?

Đệ nhị Sát Lục kỵ sĩ bạo tăng sát khí, chật vật ngã xuống cách đó 30 mét, thần sắc mang vẻ vừa phẫn nộ vừa không tin, hắn vạn lần không ngờ, dưới tình thế này, Hương Ba Vương vốn như con sơn dương đang đợi bản thân mình làm thịt lại dám chủ động ra tay.

- Giết hắn!

Đệ tứ Cự Nhận kỵ sĩ nhìn khôi giáp trước ngực lõm vào một lỗ, nổi giận điên cuồng hét lên, lập tức vọt trở lại, thanh sắc đấu khí quanh thân tăng vọt, ra tay không hề báo trước, hai mắt lộ hung quang, hiển nhiên muốn một kích đánh chết Hương Ba Vương trước mắt.

- Ha ha ha, là buồn cười? Bổn vương vì cái gì không dám ra tay? Phi! Ba gã ngốc, tự các ngươi không biết xấu hổ phá hư trận quyết đấu công bình, lại muốn vu oan hãm hại bổn vương, vậy thì để bổn vương đem mấy kẻ kênh kiệu cao cao tại thượng các ngươi đánh cho bầm dập, tránh cho sau này còn dám léo nhéo trước mặt bổn vương!

Tôn Phi cười ha ha, trong lời nói mang theo cỗ lực lượng mê hoặc lòng người, làm cho mấy vạn người chung quanh nhiệt huyết sôi trào, chỉ thấy hắn một đầu tóc đen loạn bay, không lùi mà tiến tới, một đường thẳng bước trước mặt ba đại địch.

Hắn bước ra từng bước, mặt đất ầm ầm rung động như bị một tòa núi lớn đập lên, thí kiếm đài cao mười thước cũng bắt đầu chấn động, giờ khắc này, lực lượng người man rợ cấp 40 không hề lưu lại, toàn bộ bộc phát ra, làm cho không gian mười thước quanh người hắn tựa như trở thành dịch sệt. Trên người Tôn Phi lóe ra quang diễm đủ mọi màu sắc, một bộ khôi giáp bao trùm toàn thân trên dưới hiện ra, phía trên che kín lân giáp giày đặc, tỏa ra khí tức tang thương xa xưa, khiến thực lực Tôn Phi vọt tăng.

Một thân ảnh Đồ Đằng* khổng lồ cao đến trăm mét xuất hiện đằng sau lưng Tôn Phi.

(*đồ đằng, hoặc totem: động vật hoặc thực vật người nguyên thủy sùng bái thờ cúng, coi như tổ tiên, thần thánh của thị tộc)

Đạo thân ảnh này thoạt nhìn rất mơ hồ, chỉ có thể loáng thoáng thấy rõ hình dáng, là một nam tử cao lớn có râu quai nón, ngẩng cao đầu ngạo nghễ tựa thần linh nhìn xuống mặt đất, thân hình như viễn cổ sơn mạch, tứ chi lại giống bốn cột trụ trời, nhưng bộ mặt mơ hồ không rõ, cứ lẳng lặng như vậy mà đứng sau Tôn Phi, mơ hồ toát ra một tia khí tức mỏng manh khiến thiên địa vạn vật ảm đạm thất sắc, phảng phất như một chiến thần quay về từ thời viễn cổ.

- Thiên sương quyền... Chích —— thủ —— già —— thiên ——! ! !

Lưu ly quyền ấn khổng lồ như sao băng phá không mà ra, hung hăng nện vào đệ tứ Cự Nhận kỵ sĩ đang lao tới, một người một quyền thoáng dừng lại trên không, một tiếng nổ lớn vang lên, làn sóng xung kích thật mạnh tràn ra tứ phía. Quyền ấn vỡ tan, mà thân hình đệ tứ Cự Nhận kỵ sĩ cũng mất đi cân bằng, chật vật lùi về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ một kích, đánh bị thương đệ tứ kỵ sĩ.

Đây là thực lực chân chính của Hương Ba Vương sao?

Cùng một thời gian.

Đệ nhị Sát Lục kỵ sĩ cùng đệ ngũ Bạo Lệ kỵ sĩ đồng thời bùng phát đấu khí bàng bạc quanh cơ thể, ánh mắt hung tợn như quái thú lăng không áp tới Tôn Phi.

Đệ nhị Sát Lục kỵ sĩ hỏa diễm đấu khí lượn lờ, từ trên không chúi người xuống, một chưởng đánh tới.

Đệ ngũ Bạo Lệ kỵ sĩ lại là trực tiếp một cước đá tới.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, muốn ngưng tụ lưu ly quyền ấn đã không kịp, sắc mặt Tôn Phi không thay đổi, song quyền phát lên trời, một quyền chặn chưởng chưởng đệ nhị kỵ sĩ, quyền khác chặn cước đệ ngũ kỵ sĩ...

Ầm! Ầm! Ầm! ! !

Từng đợt nổ vang thật lớn khiến tai mọi người muốn xuất huyết, kết hợp với từng luồng lực lượng khủng bố nhất thời cuồn cuộn không dứt đánh lên hai tay Tôn Phi.

Một chốc, đất rung núi chuyển.

Lại một tràng tiếng động đinh tai nhức óc, mặt đất được gia cố bằng ma pháp trận dưới chân Tôn Phi nứt toác ra, hai chân hắn hoàn toàn lún sâu xuống, đá vụn bay tán loạn, bụi mù tràn ngập, che tầm mắt mọi người.

Ba cỗ lực lượng hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của mấy vạn người, điên cuồng va chạm đối kháng lẫn nhau.

Các loại đấu khí quang diễm không ngừng bắn tung lên bầu trời, như một màn pháo hoa hoa lệ bên trong kết giới Thủy Mạc Thiên Hoa.

Chỉ phút chốc ba người đã vây vào trong giằng co.

Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh giống như quỷ mỵ lướt qua bầu trời đầy đá vụn mà bay tới, kiếm minh ngâm khẽ, mũi kiếm đâm thẳng về phía trái tim của Tôn Phi, ẩn dấu khí tức sắc bén mà đánh úp tới.

Lại một người gia nhập chiến đoàn, đệ tứ Cự Nhận kỵ sĩ.

Sỉ nhục một chiêu bại trận vừa rồi khiến hắn lâm vào điên cuồng, trong mắt hắn lóe lên hung quang tàn nhẫn, giờ hiển nhiên là muốn thừa dịp ba người kia đang kìm hãm lẫn nhau mà xử một chiêu tuyệt tình nhất kiếm xuyên thủng thân thể Tôn Phi.

- Cút cho lão tử!

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Tôn Phi nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng bùng nổ một cỗ lực lượng bàng bạc, đem đệ nhị cùng đệ ngũ kỵ sĩ chấn bay, mà tuy rằng thân thể hắn vì phản lực mà chân lại lún sâu thêm vài phần, nhưng hai mắt Tôn Phi đã chăm chú sẵn sàng đón trường kiếm đâm tới trước mặt, hơi nghiên người, tránh thoát một kiếm trúng tim nhưng bả vai cũng bị xẹt qua, một vòi máu tươi từ đó phụt ra.

Bất quá, ở trên người hắn mặc một thân trang bị màu cam cường hãn của thế giới Diablo, lại thêm kỹ năng Thiết Bố Sam của người man rợ, chút thương thế nhỏ này coi như không hề ảnh hưởng.

Tình hình như vậy hoàn toàn trong tính toán của Tôn Phi.

Ngay sau đó...

- Hống.......! !

Kỹ năng người man rợ, Chiến Hào hàng lâm thế gian.

Một tiếng rống khiến kẻ khác kinh hoàng, có thể giảm lực phòng ngự, tăng tổn thương tới địch nhân.

Tiếng rống cất lên, đệ tứ Cự Nhận kỵ sĩ đang tiếc hận hụt chiêu đánh lén chỉ cảm thấy mình như bị một lực lượng kỳ dị nào đó bao phủ, sau đó chui vào cơ thể mình, khiến thân hình hắn không thể nào điều khiển được.

Sau đó hắn trơ mắt nhìn song quyền của Hương Ba Vương nện thẳng tới ngực mình!

Phốc!

Một vòi máu tươi phun ra từ miệng Cự Nhận kỵ sĩ.

Không có bất kỳ trì hoãn, thân hình bao phủ trong bộ giáp nặng nề của hắn như đạn pháo bay ngược về sau, giáp trên ngực lõm xuống thành hai dấu quyền ấn nhìn mà ghê người, thân hình bay ra sau hơn 60 thước, lung lay rồi ngã sấp quỳ một chân xuống đất, miệng phun máu tươi xối xả...

Chỉ một chiêu, đường đường đệ tứ tài quyết kỵ sĩ đế quốc kỵ sĩ điện, mẩt đi sức chiến đấu.

- Hống hống hống...

Cùng một thời gian, Tôn Phi tiếp tục điên cuồng hét lên, kỹ năng Cuồng Hào được thi triển ra, một hơi tiêu hao toàn bộ số ma lực không còn bao nhiêu của người man rợ, thoáng cái trì hoãn thế công của hai đối thủ còn lại, tiếp theo lấy tay vỗ mặt đất một cái, mượng lực phản chấn phóng lên cao thoát khỏi lún chân.

- Thiên sương quyền... Nhất... Kích... Tất... Sát!

Người trên không trung, Tôn Phi nhanh chóng uống vào một bình ma pháp khôi phục dược thủy, sau đó chủ động ra tay liên tục, một hơi xuất ra hơn trăm đạo quyền ấn, cứ mỗi mười mấy đạo quyền ấn lại xen lẫn một kỹ năng Trọng Lực Nhất Kích của người man rợ. Trên trăm đạo quyền ấn giữa không trung chồng chất lên nhau, hướng thẳng tới Sát Lục kỵ sĩ cùng Bạo Lệ kỵ sĩ.

Phanh phanh phanh...!!

Tiếng động muốn xé màng nhĩ liên tiếp truyền tới, quyền ấn trúng đích hai đại tài quyết kỵ sĩ.

Tuy rằng quyền ấn mức này chưa thể đánh bại hai đại tài quyết kỵ sĩ, nhưng kỹ năng Trọng Lực Nhất Kích của người man rợ có mang thêm hiệu quả 'Thương tổn', tác động trực tiếp không bị che chắn bởi khôi giáp, đồng thời còn có hiệu quả 'Đẩy lui' đánh bay bọn hắn.

Chỉ cần đem hai người tách ra, Tôn Phi liền nắm chắc tiêu diệt từng người.

Một màn giao thủ chỉ diễn ra trong vài lần hô hấp đã phân rõ kết quả, mấy vạn người xung quanh thí kiếm đài quả thực không thể tin được những gì chính mình nhìn thấy. Bọn hắn nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, Hương Ba Vương dám ngang nhiên ra tay công kích tam đại tài quyết kỵ sĩ, lại còn chiếm thế thượng phong.

Lấy một địch ba, thế mà lại chiếm thế thượng phong?

Kết quả như vậy, hoàn toàn phá vỡ nhận thức từ trước đến nay của mỗi người.

Mà ngay cả đệ tam Trừng Giới kỵ sĩ, đệ lục Quang Huy kỵ sĩ cùng đệ bát Bạch Vân kỵ sĩ đứng sát thí kiếm đài theo dõi cũng hoàn toàn ngây người, ánh mắt nhìn Tôn Phi đã giống như nhìn thấy một con quái vật không thể tưởng tượng theo hướng thông thường!

Nhìn lại về phía kia của thí kiếm đài, Sát Lục kỵ sĩ cùng Bạo Lệ kỵ sĩ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tất cả mọi người đều hiểu được, một trận này dù sau đó mang đến nhân quả ra sao thì tam đại tài quyết kỵ sĩ cũng đã thua, thua thảm hại. Tam đại tài quyết kỵ sĩ vây công một mình Hương Ba Vương, chẳng những không chiếm được tiện nghi, mà đệ tứ kỵ sĩ còn bị đánh thành trọng thương. Chuyện này lan truyền đi ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến tên tuổi Hương Ba Vương Alexander bằng một tốc độ như lốc xoáy mà lan truyền rung động cả đế quốc!

Mà lúc này, trên đài Hương Ba Vương lại vẫn chưa hề có ý định dừng tay.

Thân hình hắn như điện, song quyền nâng cao, vô tình mà trấn áp tới đệ ngũ Bạo Lệ kỵ sĩ.