Người dịch: Whistle
Rõ ràng là không có thiên phú ma pháp, vậy mà lại mơ tưởng trở thành Ma pháp sư, suốt ngày đều thí nghiệm mấy thứ không đâu, làm cho nhà chỉ còn có bốn bức tường.
Nếu như chỉ có những chuyện này thì mọi người có thể cười cười rồi cho qua. Quý tộc phá sản cũng không phải là ít, có thể giảm bớt một đối thủ cạnh tranh thì đó cũng là một chuyện tốt.
Mặc dù Kỵ sĩ Chels thích làm những chuyện không đâu, nhưng thiên phú tu luyện của ông ta lại rất tốt, Chels chính là một trong số ít Đại kỵ sĩ ở trong quận Sax, thậm chí có hi vọng trở thành Bạch Ngân Kỵ Sĩ.
Theo lý mà nói, lấy thực lực của ông ta, chỉ cần hơi cố gắng một chút liền có thể để cho gia nghiệp tiến thêm một bước. Nhưng Kỵ sĩ Chels lại cự tuyệt, cho dù là lập được chiến công thì ông ta cũng sẽ chọn quy đổi thành tiền.
Và chẳng có gì bất ngờ, toàn bộ số tiền này đều bị ông ta quăng hết vào trong việc nghiên cứu ma pháp. Có đôi khi vì lấy được tài liệu ma pháp mà Chels còn đi làm lính đánh thuê, làm việc cho hiệp hội Pháp sư.
Thực lực mạnh mẽ cộng thêm kinh nghiệm dày dặn khiến cho Kỵ sĩ Chels trở thành một nhân vật “truyền kỳ”.
Mặc dù tòa thành trì này rất nát, nhưng Hudson tin là nơi này rất an toàn, chỉ cần những vị lãnh chúa ở xung quanh không bị ngu thì cũng sẽ không chạy tới gây chuyện với một Đại kỵ sĩ.
Đương nhiên, chủ yếu là vì tòa thành này quá nghèo. Lại còn gặp phải một tên nghèo có thực lực mạnh như Chels, cho dù có đánh thắng trận thì cũng chẳng lấy được bao nhiêu chất béo.
“Tiểu Redman, đã lâu không gặp!”
Một giọng nói nồng nhiệt vang lên, tâm tình vốn đang rất tốt của Hudson lập tức biến mất, hắn chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: “Chú Chels, cháu là Hudson, Tiểu Redman là anh trai cháu.”
Đây chính là chuyện mà Hudson cảm thấy bất đắc dĩ nhất, thật sự là hắn nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao phụ tử phải dùng chung một cái tên chứ. Càng đáng chết hơn là loại chuyện này rất phổ biến trong giới quý tộc.
Nhất là những gia tộc có năm thế hệ, mỗi lần tham gia tụ hội của gia tộc, chỉ riêng việc chia tên thôi là có thể làm cho người ta sụp đổ rồi.
Cũng không biết là gia tộc của mình đã liên hệ với Chels từ khi nào, bất quá cho dù có giao tình thì phụ thân của hắn cũng sẽ không nói.
Dù sao thì danh tiếng của vị này ở trong giới quý tộc cũng không hề tốt chút nào. Tình hữu nghị của một vị Đại kỵ sĩ đương nhiên là quan trọng, nhưng lại không chịu nổi vị này cứ mở miệng là vay tiền nha, còn là loại có mượn không trả nữa.
Vì nghĩ cho túi tiền của bản thân, tất cả mọi người đều thận trọng khi giao tiếp với vị kỵ sĩ hào sảng này.
Sau một cuộc trò chuyện lúng túng, Hudson liền đi theo Chels vào trong tòa thành, những chiếc đèn thủy tinh ma pháp treo ở vách tường lập tức thu hút ánh mắt của hắn.
Ánh đèn sáng ngời, có thể so được với bóng đèn sợi đốt 200 watt ở đời trước, so với ngọn nến trong lâu đài của nhà hắn thì sáng hơn nhiều.
Ai nói Chels nghèo vậy, tung tin đồn nhảm sao?
Chỉ với ánh sáng của mấy chiếc đèn ma pháp ở trước mặt này thôi cũng đã hơn mấy trăm kim tệ rồi. Nếu như chỉ là một chút chi phí này, đại đa số quý tộc sẽ vì mặt mũi mà bắt chước làm theo.
Nhưng vấn đề là nguồn năng lượng của đèn ma pháp lại là Ma tinh thạch, hoặc có lẽ là Ma hạch. Cụ thể tiêu hao bao nhiêu thì Hudson không biết, nhưng hắn chắc chắn là sẽ không hề rẻ.
Không riêng gì đèn ma pháp, ngay cả bàn ăn, đĩa thức ăn cũng đều là vật phẩm Ma pháp. Chỉ cần đặt đồ ăn lên liền có thể tự động hâm nóng, nấu nướng.
Lợi hại hơn là, sau khi nấu xong thì những đĩa thức ăn này có thể tự động bay đến trước mặt các vị tân khách.
Đương nhiên, loại chuyện này cũng cần có khả năng phản xạ tốt mới được. Nếu như không thể kịp thời tiếp lấy, xác suất rất lớn là sẽ xảy ra bất trắc.
Ngay vừa rồi liền có hai cái thằng xui xẻo xem đến mê mẩn, để cho phần đầu tiếp xúc thân mật với đĩa thức ăn, làm cho trên người bị đổ đầy đồ ăn.
Nhưng tất cả mọi người đều không nhìn hai thằng xui xẻo này, chỉ đắm chìm trong sự huyền diệu của Ma pháp. Dù là Hudson cũng không ngoại lệ, hắn thật sự không ngờ là khoa học kỹ thuật bằng Ma pháp lại phát triển đến trình độ này.
Có lẽ là cảm thấy đã đạt được mục đích, Chels liền đi vào trong đại điện nói: “Hoan nghênh chư vị đến thành Ma pháp, hy vọng mọi người có thể có một buổi tối tuyệt vời.”
“Toàn bộ những vật phẩm Ma pháp này đều do ta nghiên cứu ra, nếu như các vị cảm thấy hứng thú thì có thể tìm quản gia đặt hàng.”
“Yên tâm, giá cả sẽ không quá đắt. Những người có thể tham gia yến hội này đều là bạn cũ của ta, cho nên ta sẽ cho mọi người một chút ưu đãi......”
Một buổi yến hội linh đình bỗng chốc biến thành hội nghị giới thiệu sản phẩm, Hudson cũng cạn cmn lời. Bất quá có thể khẳng định là Kỵ sĩ Chels không phải một nhân viên bán hàng xuất sắc.
Cho dù sức mua của quý tộc rất mạnh, nhưng những kẻ tham gia yến hội này đều là một đám tiểu quý tộc. Cho dù là trong túi có tiền thì mọi người cũng sẽ dùng để mua quân bị.
Tùy ý hưởng lạc, thật là đáng tiếc, đây không phải là đãi ngộ mà những vị quý tộc ở tầng dưới chót nên có. Mặc dù ở trong mắt của đám bình dân thì bọn họ là những kẻ cao cao tại thượng, nhưng khi nhìn ra thế giới thì mọi người đều đang sinh tồn trong một cái khe hẹp.
Định vị mục tiêu khách hàng không đúng, cho dù là có sale sập sàn thì cũng chẳng có hiệu quả gì.
Nếu như Chels thay đổi ý nghĩ một chút, nếu như Chels có thể nghiên cứu ra những vũ khí sắc bén phục vụ cho chiến tranh thì sợ là đã bị cướp mua sạch rồi.