Người dịch: Whistle
Mặc dù binh sĩ của Hudson chỉ là một đám quân ô hợp, nhưng vẫn có thể gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Những nơi mà bọn hắn đi qua, thật sự là quỷ thần đều phải chán ghét vứt bỏ.
Thật sự là rất oan uổng, Hudson đã liên tục nhấn mạnh quân kỷ, không có mệnh lệnh của hắn thì sẽ không ai dám thoát ly đại đội, lại càng không cần phải nói tới chuyện gây họa.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, đám dân chúng ven đường vừa thấy quân đội liền bỏ chạy, muốn giải thích cũng chẳng có cơ hội.
Ngẫu nhiên còn gặp được vài vị lãnh chúa quý tộc có thể giao lưu một chút, nhưng thái độ của người ta giống như đang tiễn ôn thần đi vậy. Nếu như không có lệnh chiêu mộ của Bá tước Pierce thì không chừng bọn lãnh chúa này đã trực tiếp phái binh tới đuổi bọn hắn đi rồi.
Vội vàng lên đường trong ba ngày liên tục, Hudson liền phát hiện ra chuyện không thích hợp, có vẻ như là do mình đi quá nhanh.
Lệnh chiêu mộ cũng không phải chỉ nhắm mỗi gia tộc Koslow, toàn bộ quý tộc ở tỉnh Đông Nam đều nằm trong phạm vi chiêu mộ, nhìn phản ứng của những quý tộc ven đường là biết, rõ ràng bọn hắn vẫn còn đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Người đầu tiên đến chiến trường thì đương nhiên là sẽ gây được thêm một chút ấn tượng, nhưng cũng có khả năng là kẻ bị đưa ra làm bia đỡ đạn đầu tiên.
Người trong nhà mới biết chuyện nhà mình, Hudson hoàn toàn không có một chút hy vọng gì về đội quân đã được mình “huấn luyện nghiêm chỉnh” này.
Nhận thấy được điểm này, Hudson lại tiếp tục giảm tốc độ hành quân. Mỗi ngày chỉ đi đường vào buổi sáng, buổi chiều thì xây dựng cơ sở tạm thời, thuận tiện kiếm một chút thịt rừng để cải thiện bữa ăn.
Con nhím màu mỡ, con nai to lớn, thỏ rừng tưng bừng, gà rừng khỏe mạnh...... Đều trở thành khách quen trên bàn ăn của Hudson.
Cho dù là binh lính bình thường thì cũng thường xuyên được chia một bát canh thịt.
Quà tặng của mẹ thiên nhiên làm cho Hudson hiểu được lý do tại sao trên lục địa Aslante này lại có nhiều Kỵ sĩ lang thang như vậy.
Đất đai, rừng rậm, dòng sông, thảo nguyên...... Đều là lãnh địa riêng của quý tộc, không được quý tộc cho phép, bình dân không thể vào trong đánh cá và săn bắt.
Mà thỉnh thoảng quý tộc mới ngẫu nhiên đi săn một lần, tốc độ săn không bằng tốc độ sinh sôi của dã thú, cho nên mới tạo ra tình trạng có nhiều con mồi như vậy.
Quy củ là dùng để ước thúc người bình thường, đối với quý tộc là không có tác dụng. Cho dù là Kỵ sĩ lang thang thảm nhất cũng có thể tự do đi săn. Ngay cả khi bị chủ nhân phát hiện thì nhiều nhất cũng bị trục xuất mà thôi.
Vừa mới để cho một con nhím chạy thoát, Hudson đang hăng hái muốn bắt lại thì bị một giọng nói quen thuộc cắt đứt.
“Thiếu gia, Kỵ sĩ Chels mời ngài qua đó dự tiệc.”
Hudson chuẩn bị lăn lộn trong giới quý tộc hỗn, vì để cho ánh mắt của mình có thể sáng lên một chút, nên đã học được không ít tri thức trong vòng tròn này.
“Có phải là Kỵ sĩ Chels của nhà Hacklian không?” Hudson hỏi.
Trên lục địa Aslante này, số quý tộc trùng tên thực sự là quá cao, nếu như không ghi chú thêm gia tộc thì căn bản là không phân rõ ai là ai.
Nếu như không rõ ràng mà mạo muội tới cửa làm khách thì rất dễ gây ra không ít chuyện cười.
“Đúng vậy, thiếu gia.”
Câu trả lời của vệ binh làm cho Hudson an tâm hơn. Hắn cũng không do dự gì mà trực tiếp hồi đáp: “Nói cho người tới là chờ ta chuẩn bị một hồi liền sẽ qua đó.”
“Yến hội” là một thú vui rất đặc sắc trong quần thể quý tộc. Vô luận là kết giao nhân mạch, hay là sống phóng túng, hoặc là nghị sự đều có thể tiến hành trong một buổi yến hội.
Muốn biết nhân mạch của một gia tộc như thế nào thì chỉ cần nhìn vào yến hội mà bọn hắn tổ chức có bao nhiêu khách mời tham dự là biết.
Dọc đường đi, Hudson cũng chấp nhận không ít lời mời tham gia yến hối. Chẳng qua không phải vì để giao lưu cảm tình, mà là để hắn mang theo đám thủ hạ xéo mau một chút.
Đương nhiên, loại chuyện tổn thương cảm tình này sẽ không thể nói thẳng ra được, chỉ cần hơi hơi ám chỉ là đủ rồi.
Quý tộc rất chú trọng mặt mũi, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì mọi người sẽ không trực tiếp trở mặt ở bên ngoài.
Nhiều khi, cho dù ở sâu trong nội tâm hận không thể giết chết đối phương ngay lập tức, nhưng trên mặt vẫn sẽ thể hiện ra khí độ của một vị quý tộc.
Nhưng một khi công khai xé rách da mặt thì cũng đồng nghĩa là chuyện này đã tới trình cảnh không chết không thôi, rất khó lại có đường lùi.
Đây cũng là nguyên nhân mà những con em quý tộc hoàn khố rất khó sống qua ba tập, bởi vì đắc tội nhiều người thì chung quy cũng sẽ tới lúc đá phải tấm sắt.
Là một người thông minh, Hudson sẽ không dễ dàng đắc tội với người khác, lần nào hắn đều vô cùng nể mặt.
Chỉ cần chủ nhân thể hiện ra thái độ, sau khi mua sắm xong vật tư thì hắn nhất định sẽ nhổ trại rời đi. Nếu như chủ nhân không ra mặt, vậy thì hắn sẽ xây dựng cơ sở tạm thời, huấn luyện binh sĩ.
Có lẽ là vì hắn ước thúc quân kỷ rất nghiêm, không có gây ra cuộc nhiễu loạn nào, cho nên khi bắt đầu giao lưu cũng xem như hoà thuận, còn phát triển được không ít nhân mạch.
Có nhiều kinh nghiệm hơn, Hudson cũng chậm rãi quen với phương thức ở chung của đám quý tộc.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện trong doanh trại xong, Hudson liền mang theo vài tên người hầu đi tới tòa thành. Cảnh tượng trước mặt làm cho hắn cảm thấy có chút im lặng, đây có lẽ là tòa thành nát nhất mà hắn từng thấy.
Chẳng qua khi nhớ tới tin đồn của vị Kỵ sĩ Chels này, Hudson liền không cảm thấy kì lạ.
“Kỵ sĩ trầm mê trong ma pháp”, đây là một cái danh mà mọi người nể mặt đặt cho, người này còn có một danh xưng trong bóng tối —— “Bại gia tử”.