Chương 6: Chương 6: Tin Dữ .

Nguyễn Ngọc Hải nhìn căn phòng trọ trước mắt , cảm giác giống như vừa trải qua một giấc mơ vậy.

Hai tay bất giác sờ lên người .

Cái khố đang đóng dưới chân cùng cái áo làm từ vải của người Việt Cổ mà già làng đưa cho hắn thay vẫn còn trên người , chứng tỏ đây không phải là mơ.

Hắn nhìn ra ban công , cảm giác như trời mới bắt đầu buổi sáng vậy , Nguyễn Ngọc Hải lập tức lấy điện thoại ra nhìn .

_ Mới có tám giờ sáng hôm sau !!

Hắn nhớ không nhầm thì bản thân xuyên không lúc hơn hai giờ sáng , ở lại đấy hơn một ngày mới trở về , tính sơ cũng gần 30 tiếng.

Trong đầu lập tức hiểu được , thời gian chênh lệch trong mỗi lần xuyên không là 1/5 , tức là hắn ở thời Việt Cổ 30 tiếng thì hiện tại chỉ mới qua 5 tiếng , có điều không biết 30 tiếng ở hiện đại có bằng 5 tiếng bên kia không.

Hắn nhìn xuống hai cái vạch trên cánh tay , vạch năng lương lại tụt xuống thấy đáy , còn vạch kinh nghiện lại nhích lên thêm được một chút .

Vạch năng lượng này xem ra cũng phải mất một ngày nữa mới có thể sử dụng tiếp được , còn cái vạch kinh nghiệm phía dưới vẫn chưa biết để làm gì .

Ting ~ ling ~

Bỗng tiếng chuông điện thoại vứt ở ở đầu giường vang lên .

Nguyễn Ngọc Hải tiện tay bắt máy.

_ Alo !!

_ Lô cái gì !!? Cậu có biết mấy giờ rồi không , sao còn chưa chịu vác mặt đến công ty , tài liệu tôi giao cho cậu sao còn chưa đem đến , lập tức có mặt tại công ty cho tôi !!!

Nguyễn Ngọc Hải còn chưa kịp nói hết câu thì một tràng như tát nước đập thẳng vào tai hắn .

Hắn nhìn vào màn hình , cmn , là thằng quản lí hãm tài đây mà !!

Mới sáng sớm đã bị ăn chửi làm hắn cũng sôi máu .

_ Tài liệu cc !!Công ty cc !! Bố mày đell làm nữa , mẹ tk chó , bố nhịn mày hơi lâu rồi ,đừng để bố mày gặp phải mày ngoài đường ,đm gặp được chỗ nào bố đập chết cụ mày chỗ đấy !!!

Nói xong lập tức tắt điện thoại, Nguyễn Ngọc Hải cảm giác cả người nhẽ nhõm đi mấy kí.

Đây đã từng là công việc mơ ước của hắn với mức lương 11 triệu một tháng , nếu trước kia dù bị quản lí chửi mắng hay ép buộc tăng ca , áp lực chạy doanh số ,... các kiểu thì hắn vẫn sẽ cắn răng chịu đựng .

Nhưng bây giờ đếch cần nữa , dù sao bây giờ hắn cũng được tính là nửa cái người xuyên không rồi, ở bên kia vừa có bất động sản mấy ngọn núi cùng cả cả trăm người làm , không cần phải uốn gối nịnh nọt thằng quản lí kia .

Nhìn thấy màn hình điện thoại vẫn hiện lên số điện thoại của thằng quản lí gọi tới , chắc bây giờ mặt nó ức sùi mào gà lên rồi , tiện tay chặn luôn số điện thoại cho nó tức chơi.

Ting ~ Ling ~

Lại một số điện thoại khác gọi tới , vẫn chưa chịu bỏ cuộc đấy mà .

_ Đm ,mày thích gọi không , tưởng bố không giám đập mày chắc , đm thằng chó mày thò cái mặt ra đây , hôm nay mày giởi thì bước ra khỏi cổng , bố mày không giã rụng răng mày thì bố làm con mày !!Con chó này !!

Đầu dây bên kia trầm mặc , một lúc sau có một giọng nữ vang lên .

_ Anh Hải không ? Tôi là bác sĩ Hân đây , tôi chỉ gọi điện thông báo anh đến bệnh viện lấy kết quả khám bệnh thôi . Với lại đừng đánh tôi , tôi không có tiền đi gắn lại răng !!

Lần này đến phiên Nguyễn Ngọc Hải đực mặt , hắn chợt nhớ tới tuần trước bản thân có tới bệnh viện làm xét nghiệm sức khỏe.

Nhưng lúc đấy công ty có việc đột suất nên hắn hẹn bác sĩ tuần sau đến lấy kết quả.

_ Ấy chết , em xin lỗi bác sĩ em nhầm người, bác sĩ đợi một lát em lập tức tới ngay !

Nguyễn Ngọc Hải lập tức chạy đi tắm rửa, thay quần áo. Hắn không thể mặc bộ quần áo tộc trưởng cùng mùi cơ thể chua lè ra đường được .

Thời gian không đến 15 phút , hắn lập tức xuống nhà ngồi lên con wave phóng đi bệnh viện .

....

.....

Bệnh viện đa khoa Xuân Thủy .

Đây là một trong những bệnh viện tư nhân lớn nhất của thành phố Hải Phòng, do tập đoàn Hugon tài trợ .

Nguyễn Ngọc Hải dựa vào trí nhớ lần trước nên dễ dàng tìm đến phòng khám của bác sĩ Hân .

Cộc cộc !

_ Mời vào !!

Nguyễn Ngọc Hải đẩy cửa bước vào.

Bác sĩ Hân là trưởng khoa của ngoại khoa thần kinh , là một người phụ nữ trung niên , không có chuyện nữ bác sĩ nóng bỏng như trong tiểu thuyết .

_Dạ chào bác sĩ !! Tôi có hẹn trước với bác sĩ !!

Nguyện Ngọc Hải lễ phép chào hỏi .

_ Là anh Hải phải không , mời ngồi !!

Bác sĩ Hân cũng nở nụ cười nghiệp vụ ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế .

_ Không biết sức khỏe của tôi có vấn đề gì không ạ ?!!

Nguyễn Ngọc Hải cảm thấy hơi chút bất an .

Hắn chỉ đi khám súc khỏe với chụp x-quang bình thường ,chỉ cần gửi kết quả vào email là được , đâu cần hẳn trưởng khoa gọi lên thông báo long trọng thế này .

Bác sĩ Hân nhìn hắn , sau đấy thở dài một hơi .

_ Còn trẻ như vậy ...

Chỉ một câu nói thôi đã khiến tim hắn suýt nhảy ra ngoài .

_ B...Bác sĩ, có chuyện gì vậy ạ ??

Bác sĩ Hân lấy ra một tập tài liệu để ở trước mặt hắn .

_ Rất tiếc phải thông báo cho anh tin này , theo kết quả xét nghiệm thì anh đã bị ung thư não giai đoạn cuối .

Lời của bác sĩ sĩ không khác gì thiên lôi bổ thẳng vào đầu hắn .

Nguyễn Ngọc Hải còn tưởng bản thân nghe lầm , hắn lắp bắp hỏi lại .

_Bác...Ý bác sĩ là sao ạ ?? Có gì nhầm lẫn hay không ??

Bác sĩ Hân lắc đầu .

_Tôi biết việc này với người trẻ tuổi như cậu thì rất khó chấp nhận , nhưng đây là sự thật, trong bệnh án có ghi chép lại số liệu sức khỏe , cậu có thể xem .

Nguyễn Ngọc Hải lập tức cầm lấy hồ sơ bệnh án lên xem .

Dù hắn không học y nhưng vẫn có thể nhìn thấy chữ "bệnh ung thư não" đánh máy trên bệnh án cùng với con dấu đỏ chót của bệnh viện , trên phim x-quang cũng hiện rõ khối u trong não hắn .

Nhưng mà...

Rõ ràng lúc đầu khi biết bản thân bị ung thư thì trong lòng hắn cực kỳ hoảng sợ giống như mọi người , nhưng sau khi nhìn rõ bệnh án thì không hiểu sao hắn lại cảm giác không thấy sợ hãi nữa.

Cảm giác thật khó hiểu .

Có lẽ do hắn khác với mọi người , vừa lúc nãy hắn chợt nghĩ đến một chuyện .

Sau khi bản thân chết liệu có ai sẽ khóc vì hắn không .

Đáp án ngay lập tức hiện lên-- không có ai cả !!

Nghĩ thông suốt được vấn đề này khiến hắn còn sợ chết nữa .

Một lí do thật khốn nạn .

_ Liệu tôi còn sống được bao lâu nữa ?

Đây là vẫn đề mà hắn quan tâm nhất lúc này .

Bác sĩ Hân cũng ngạc nhiên trước biểu cảm hiện tại của hắn , hiếm có người sau khi biết được bản thân bị bệnh nan y mà vẫn giữ được bình tĩnh thế này .

Dùng tay chỉ vào một vệt đen trên ảnh chụp x-quang .

_ Đây chính là khối u trong não cậu ,bởi vì mới bước vào giai đoạn cuối nên cậu còn thời gian một năm nữa .

_ Không thể phẫu thuật được ư ??

Bác sĩ Hân lắc đầu .

-Ở Việt Nam không ai có đủ tay nghề cùng công nghệ để mổ được khối u này ra cả .

Nguyễn Ngọc Hải nhận ra ý trong câu nói của bác sĩ Hân .

_ Còn nước ngoài thì được !??

Bác sĩ Hân mỉm cười .

_ Cậu nhanh trí đấy !!

Sau đó đứng dậy lấy ra một tập hồ sơ khác đặt trước mặt hắn.

_Hiện tại bên nước ngoài đang nghiên cứu một công nghệ chữa trị cho bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối bằng phương pháp xạ trị , phương pháp này còn chưa được công bố ra thị trường , nhưng may mắn tập đoàn Hugon là một trong những nhà đầu tư của dự án này , dự án hiện tại đã bước vào giai đoạn thử nghiệm cuối cùng trên cơ thể người , dựa theo những dữ liệu phân tích có được trước đó thì khả năng chữa khỏi trên người là 45% .

Bác sĩ Hân nhìn vào Nguyễn Ngọc Hải .

_ Tôi có thể giúp cậu đăng ký một suất tình nguyện hoàn toàn miễn phí, mọi chi phí sẽ được dự án này chi trả 100%. Sau khi hoàn thành , không những cậu sẽ khỏi bệnh , còn sẽ nhận được một số tiền là 30.000 USD phí tình nguyện .

Điều kiện nghe thật hấp dẫn , làm hắn có hơi động lòng.

_Có điều kiện cùng hạn chế gì không ?!

Bác sĩ Hân gật đầu .

_ Tròng toàn bộ quá trình thử nghiệm , cậu phải chịu sự giám sát 24/24 của dự án , việc này sẽ kéo dài ít nhất trong vòng một năm .

Nguyễn Ngọc Hải nhíu mày , vậy có nghĩa là hắn không thể tự ý quay lại thời Việt Cổ nữa , nhưng hắn đã hứa là sẽ làm tộc trưởng của họ rồi .

Trong đầu lập tức phân tích lợi hại từ hai phía .

Nếu hắn chọn tham gia thí nghiệm vẫn có 55% tử vong, giả sử hắn có thành công sống sót rồi cầm theo 30.000 USD về nhà thì sao ? 690 triệu đúng là số tiền lớn , nhưng sau khi khi tiêu hết thì sao? hắn lại phải khom lưng nhún nhường đi xin việc như trước kia, một cuộc đời nhàm chán. Một năm ở đây là năm năm của bên đó , ai biết 5 năm sau tộc Chàm Việt sẽ ra sao, có thể là đã bị diệt vong từ lúc nào rồi cũng nên.Bộ tộc khác chắc chắn sẽ không chấp nhận hắn dễ dàng như tộc Chàm Việt .

Nếu hắn từ bỏ tham gia nghiên cứu...

Nguyễn Ngọc Hải không khỏi nhớ lại từ lúc bản thân ở trại trẻ mồ côi từ bé đến giờ , bản thân hắn chưa bao giờ giám nghĩ đến làm chuyện gì lớn lao , ước muốn của hắn chỉ cần có thể lấy một người vợ bình thường , có một công việc bình thường , đẻ ra những đứa con bình thường , có một cuộc đời đến chết cũng thật bình thường .

Nguyễn Ngọc Hải nhìn vào cách tay của bản thân ,trong lòng tự hỏi.

Đây chẳng nhẽ là điều mà hắn muốn sao ?

Tuy chỉ là một năm , nhưng đấy có lẽ là một năm mà hắn thực sự đáng sống nhất trong cuộc đời của hắn .

Chỉ trong một lát ngắn ngủi , trong đầu hắn đã nghĩ đến rất nhiều thứ .

Bác sĩ Hân nhìn hắn thất thần thì đưa đến trước mặt hắn một tờ giấy.

_ Cậu chỉ cần điền thông tin vào đây , còn lại tôi sẽ phụ trách chuyển qua cho bên dự án nghiên cứu , khoảng một tuần nữa là có thể hoàn thành các thủ tục để lên máy bay sang nước ngoài.

Nguyễn Ngọc Hải nhìn tờ giấy hồ sơ trước mặt . trong lòng hắn đã có đáp án .

Hắn đẩy tờ giấy lại phía bác sĩ Hân .

_ Cảm ơn bác sĩ đã giúp đỡ , nhưng tôi có thể tặng nó cho người khác kém may mắn hơn không ?

Bác sĩ Hân ngạc nhiên nhìn hắn .

_Sao..sao cơ , cậu muốn tặng cơ hội cứu mạng này cho người khác sao ?

Nguyễn Ngọc Hải gật đầu .

_ Mong bác sĩ giúp cho , có lẽ tờ giấy này có thể cứu được cả gia đình 3,4 người , như vậy có lợi hơn là đem nó dùng lên người tôi, dù sao tôi ở một mình cũng quen rồi , có chết cũng không khiến ai phải buồn phiền. Bác sĩ coi như giúp tôi tích lấy một phần âm đức, biết đâu sang năm tôi được đầu thai vào một nhà giàu nào đấy thì sao ??!

Nói xong hắn mỉm cười ,đứng dậy đi ra khỏi phòng khám .

Bác sĩ Hân ngơ ngác nhìn bóng lưng cửa hắn , cảm súc trong lòng bỗng trở nên khó tả .

_ Trên đời này , vẫn còn những người như thế sao ??

...

Nguyễn Ngọc Hải đi ra khỏi bệnh viện , trong lòng của hắn lúc này rất khó tả .

Nhìn dòng xe cộ chen chúc bên đường , ngửi mùi khói bụi ô nhiễm , nhìn lên bầu trời đầy mây như muốn mưa .

Hắn cảm thấy bản thân hiện tại -- không có chút sợ hãi nào cả , đến cả cái chết cũng không còn dọa được hắn nữa .

Hẳn cảm giác cả người như chút được gánh nặng , nhẹ nhàng như muốn tung bay lên vậy .

Cảm giác này cũng không tệ lắm , cảm giác không bị trói buộc nữa .

Hắn phi xe thẳng tiến đến khu siêu thị lớn nhất thành phố .

.....

Khách sạn Shunsai - phòng 211 .

_Ư...ư...đ..đừng...ơ...ơ...đừng...mà...

Hai cơ thể trắng bóc không mạnh vải đang quấn lấy nhau trên chiếc bàn ăn giữa phòng bếp .

_ Chị Quỳnh...em không chịu được nữa... dừng lại...á á.. s.ư..ơ..ng...

My lúc này cũng không một mảnh vải trên người , hai mắt khép hờ , khuôn mặt đỏ ửng như quả đào chín , đôi môi ướt át kêu lên những tiếng kêu damdang, phần ngực trắng phóc in đầy dấu tay đỏ hồng đang rung lắc dữ dội , hai chân bị banh sang hai bên .

Ở giữa là một khuôn mặt xinh đẹp , mái tóc đen dài , óng ả đang vục mặt vào khu rừng rậm giữa hai chân để quấy phá , chiếc lưỡi nhỏ nhắn , ướt át không buông tha bất kỳ một chỗ nào trong hang động nhỏ bé , thỏa sức tinh nghịch, luôn sâu , hẩy đậu, khiến cho người My thỉnh thoảng lại run lên như điện giật.

_ Á...Aaaaaa...

My giật bắt lên một cái , sau đấy như một bãi bùn nằm sụi lơ trên mặt bàn , cả người sóng soài phô ra cơ thể .

Trên mặt Quỳnh hiện lên một nụ cười đắc ý , từ từ trườn lên người My, hai thân thể trắng bóc đan xen vào nhau , đôi môi tự tìm đến , quấn quýt vào nhau .

Hai chiếc lưỡi không xương tha hồ đùa giỡn , lắt léo vào nhau , đến khi cả hai khuôn mặt đỏ bừng mới tách ra .

Một sợi tơ trong suốt kết nối hai đôi môi lại với nhau, hai cặp mắt như làn thu thủy nhìn nhau , trong không khí khí tràn đầy mùi hooc môn kích thích .

_ Chị Quỳnh...

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm yếu đuối của My khiến cho ngọn lửa trong lòng Quỳnh lại nổi lên lần nữa , cả người giống như con dã thú chuẩn bị lao vào lần nữa.

Ting ~ ling ~

Tiếng chuông điện thoại giống như còi báo tạm dừng trận đấu .

My dùng bàn tay nhỏ bé chống lên cái bánh bao căng cứng đang đè lên trước ngực bản thân.

_ Có điện thoại kìa chị !!

Quỳnh cau mày một cái , khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ lúc này trở nên "phong tình vạn chủng".

_ Thật mất cả hứng !!

Quỳnh đừng người dạy , mái tóc dài chỉ có thể che được phần sau lưng , cơ thể cứ như vậy mà phơi bày ra giữa không khí.

Khuôn mặt sinh đẹp như vẽ từ trong tranh , đôi mắt phượng hút hồn khẽ nhíu lại, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ của người lãnh đạo .

Vây mà lúc này trên người lại không dính lấy một mảnh vải .

Cơ thể với những đường cong săn chắc nhưng không quá thô ráp, mượt mà nhưng căng tràn sức sống , hai cái bánh bao như chống lại lực hút của trái đất vểnh cao lên.

Phần bụng không chút mỡ thừa , kéo xuống một chút nữa là khu rừng nhỏ được tỉa tót cẩn thận , lộ ra một khe nhỏ hồng hào , lại xuống thêm chút nữa là đôi chân dài mênh mang, vừa trắng vừa thơm không chút vết thâm.

Bất cứ người nào đều không thể cưỡng lại cảnh đào nguyên này , chỉ tiếc trong phòng không có tên đàn ông nào có phúc phần tận mắt nhìn thấy.

Quỳnh bước chân về phía phòng khách , mỗi bước đi là phần căng tròng phía sau rung rinh nảy lên , thật là khêu gợi .

Phòng khách lúc này rơi vãi đầy quần áo của hai người , Quỳnh dựa vào tiếng chuông mà tìm được chiếc điện thoại bị vùi giữa đống đồ lót .

_ Có chuyện gì ?? Đã thông báo cho người đấy biết chưa ?? Gì cơ ?!! Không chịu nhận?!!

Quỳnh nhíu mày .

_Tôi biết rồi ??! Cứ làm theo lời cậu ta nói đi ?!!

Cúp điện thoại , ánh mắt Quỳnh có chút phục tạp cùng thắc mắc nhìn về My đang nằm trong phòng bếp.

Đôi môi khẽ nói thầm .

_ Không tại chị , là cậu ta tự muốn như vậy .

--------------

P/s: Đừng ông nào báo cáo .