Nguyễn Ngọc Hải cùng hai người Tầm và Cộc an táng cho vu.
Lễ mai táng cũng chẳng có gì long trọng giữa nơi rừng rú này.
Bọn hắn cùng nhau đào một nấm mồ thật sâu rồi đặt vu nằm xuống dưới , thời này có tục lấy vật chôn cùng người đã mất .
Hai người đem tất cả quần áo , trang sức của vu chôn vào trong nấm mồ.
Nguyễn Ngọc Hải nhìn đám ma không có quan tài , thậm chí một cái bia mộ cũng không có . chỉ có một phần đất nhô cao lên , vài năm sau cũng sẽ trở nên bằng phẳng .
Hắn thở dài một hơi .
Lúc này trời cũng đã tối , mọi người đốt lên một đống lửa rồi nướng lên con rắn lúc nãy Cộc bắn được , con rắn vốn dành cho vu như bây giờ lại bị ba bọn hắn chia ra ăn .
Một con rắn thì tất nhiên không thể no được, vậy nên Tầm lại chạy ra ngoài bắt về mấy con ếch , nhái quăng thẳng vào đám lửa để nướng .
_ Tộc trưởng ăn thêm nữa đi !!
_ K..Khỏi cần , tôi no rồi!!
Nguyễn Ngọc Hải nhìn mấy lon nhái bị nướng đen kịt vẫn còn nguyên lòng ruột ,xin thứ lỗi cho kẻ vô dụng này .
_ Không ngờ tộc trưởng nhìn cao lớn mà lại ăn ít thế ?
Tầm lắc đầu một cái , sau đấy cùng Cộc thản nhiên bỏ mấy con nhái nướng đen thui vào miệng ăn ngon lành .
Nguyễn Ngọc Hải nhìn mà nhăn cả mặt , không phải là hắn có ý gì khác , ếch - nhái ,thậm chí cả chuột hắn cũng từng ăn rồi , nhưng ăn kiểu này thì đúng là chưa từng thấy bao giờ .
Nhìn hai người này ăn ngon lành như vậy thì chắc đây không phải là lần đầu , xem ra cuộc sống của tộc Chàm Việt cũng không dễ dàng gì .
_ Ngày mai chúng ta sẽ đi về bộ tộc phải không ??
Nguyễn Ngọc Hải hỏi hai người .
Dù gì bây giờ trên danh nghĩa hắn cũng là tộc trưởng của tộc Chàm Việt , tuy là hắn còn chưa đi đến đấy bao giờ .
Tầm gật gật đầu .
_ Đúng vậy , ngày mai chỉ cần đi qua bốn ngọn núi nữa là sẽ về đến bộ tộc !!
Tầm là người rất hay nói , từ nãy đến giờ đều là Tầm nói chuyện cùng hắn .
Cộc thì chỉ ngồi im một chỗ ôm lấy cây cung , thỉnh thoảng lôi con dao đồng ra mài mài rồi lại cất vào , hắn cũng không biết do tính cách thanh niên này ít nói hay không thích hắn nữa , dù gì mới quen biết nhau có nửa ngày .
_Trong tộc có bao nhiêu người , già trẻ có bao nhiêu ??
Tầm và Cộc nghe hắn hỏi thế thì nhìn nhau , Tầm lắc đầu .
_ Trong tộc có nhiều người lắm , nghe vu bảo là có tới hai trăm người , người già rất ít , trẻ con thì nhiều lắm , bọn tôi không đếm được hết ? Lúc trước tộc trưởng cùng vu dẫn theo 20 chiến sĩ cùng 2 con voi đi hội quân , bây gì chỉ còn lại hai người bọn tôi trở về !!
Tầm nói xong thì cúi mặt xuống , cảm xúc cũng trở nên nặng nề .
Nguyễn Ngọc Hải nhíu lông mày, bộ tộc có 200 người quả là hơi nhỏ , mà lại tổn thất mất 18 chiến sĩ cùng một con voi chiến, đã yếu lại càng yếu, theo lời kể thì trong tộc bây giờ chỉ còn đa số là trẻ con cùng phụ nữa , đến người già cũng rất ít .
Nguyễn Ngọc Hải bỗng nghĩ tới cái gì đấy .
_ Hội quân ? Các người đi hội quân với ai ?? Chẳng nhẽ lại khởi nghĩa à ?
Tầm gật đầu .
_ Đúng vậy !! Nhưng lại bị người Hán đánh bại , binh lính người Hán của Sĩ Nhiếp có giáp sắt cùng đao ,thương bằng sắt , quân ta không đánh được , tộc trưởng trước cưỡi voi ra đánh giặc cũng không lại , bị giặc giết , cả vu cũng bị tên độc bằng sắt bắn chết .
Nguyễn Ngọc Hải nhíu mày .
_ Sĩ Nhiếp ?!! Chính là thái thú của Giao Chỉ phải không , hắn ta đến đây cai trị được bao lâu rồi ??
Hỏi câu này là làm khó Tầm , hắn ta không giỏi tính toán cho lắm , lúc này chỉ biết gãi đầu rồi nhìn về phái Cộc .
Cộc thấy vậy thì nghĩ một lúc , lại dùng cả tay lẫn chân để tính toán .
_ Hình như là hai mươi mốt mùa xuân rồi ?!!
Nguyễn Ngọc Hải tính nhẩm trong lòng .
Hai mươi mốt năm , theo tài liệu sau này thì Sĩ Nhiếp là một viên quan nhà Hán , được cử sang làm thái thú Giao Chỉ từ năm 187 , tức là hiện tãi đã là năm 208 sau công nguyên .
Vùng đất Giao Chỉ cũng từ quận đổi tên thành Giao Châu.
Có nghĩa là hắn đang ở vào thời Bắc thuộc thứ hai, theo như lịch sử thì đây là thời kì Bắc thuộc kéo dài từ năm 43 sau khi quân của hai bà Trưng bị Mã Viện đánh bại , kéo dài đến năm 541 , tức là gần 400 năm .
Hắn đưa mắt nhìn hai người Tầm và Cộc , rồi thở dài nhìn con voi phía sau .
Đây là một trong những mốc thời gian đau thương , người Bách Việt trong giai đoạn này gần như bị đánh cho tan tành trong các cuộc khỏi nghĩa .
Những cuộc khỏi nghĩa trong thời gian này nhiều vô số nhưng lại diễn ra nhỏ lẻ , rời rạc ,tổ chức lỏng lẻo , quỷ mô cũng khó đạt đến 1000 người.
Không phải hắn tự nhục , nhưng thời điểm này tộc Việt quả thực không chịu nổi một đòn từ người Hán , động đến là tan .
Lòng yêu nước là tốt nhưng rõ ràng là chưa đủ , phải cần cả cai đầu và trang bị nữa .
Quân số đã ít , trang bị kém , lại còn không có tổ chức .
Nếu không gặp được bản thân thì chắc Tầm cùng Cộc cũng sẽ chết trong một cuộc khỏi nghĩa khác hoặc cũng bị bắt làm nô lệ .
Tất nhiên một khi hắn đã tới nơi này thì sẽ không để chuyện như vậy sảy ra , trên danh nghĩ tộc Chàm Việt là của hắn , hắn không thẻ để người trong tộc cứ thế tiêu vong được.
Nguyễn Ngọc Hải nhìn xuống hình xăm trên tay, thanh năng lượng đã khôi phục gần đến vạch màu vàng rồi .
Mọi người đi đường cả ngày đều mệt mỏi nên tranh thủ nghỉ ngơi ngơi .
Nguyễn Ngọc Hải đầu được ngủ "khách sạn ngàn sao " thế này , tiếng muỗi vo ve làm hắn tưởng rằng sẽ mất ngủ cả đêm .
Nhưng cả ngày mệt mỏi khiến cho hắn vừa đặt lưng xuống cái đã ngủ không biết trời trăng gì .
.....
....
_ Tộc trưởng !! Phía trước chính là bộ tộc , chúng ta sắp về đến nơi rồi !!
Tầm hưng phấn chỉ về phía trước , cảm giác sắp được về nhà khiến cho hắn cực kỳ vui mừng .
Nguyễn Ngọc hải ở trên lưng voi nheo mắt nhìn về phía trước , quả nhiên ở phía trước có một vùng đồng bằng nhỏ , ở giữa còn có mấy ngôi nhà mọc lên .
Hắn đã cùng Tầm , Cộc cưỡi trên lưng voi từ sáng đến tận chiều mới tới được đây , con voi đưa theo bọn hắn mở đường vòng vèo trong rừng , quả thực đã vượt qua hơn bốn quả núi.
Nếu không phải có con voi làm vật cưỡi chắc hắn không nổi qua một quả núi đã mệt ngã xuống đất rồi .
Lưng con voi rất rộng , ba người bọn hắn dù ngồi lên cũng không cảm giác chật chội , con voi cũng không có cảm giác nặng nhọc , vừa cõng ba người bọn hắn đi đường còn thỉnh thoảng có thời gian dùng vòi ngắt hoa quả bên đường bỏ vào miệng .
Càng về đến gần bộ tộc thì Tầm càng phấn khích , cuối cùng khổng nhịn được mà trượt xuống lưng con voi chạy thẳng về bộ tộc .
_ Về rồi , tôi về rồi !!!!
Giọng của Tầm lớn đến mức dọa chay cả mấy con chim đậu trên cây , cảm giác như vang khắp cả bộ tộc đều nghe được giọng của hắn.
Mấy đưa trẻ đang chơi ở gần đấy nhận ra hắn đầu tiên , vôi vàng chạy lại .
_ Anh Tầm !!
_ Anh Tầm về rồi !!
_ Anh Tầm đi đánh giặc về rồi !!
....
Nguyễn Ngọc Hải ở phía sau thấy có thêm những người khác bắt đầu chạy lại tụ tập xung quanh mừng bọn hắn trở về.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh bộ tộc , càng nhìn càng thấy giống một buôn làng .
Làng của tộc Chàm Việt cũng không rộng lắm , xung quanh dựng lên một hàng rào không cao lắm bằng gỗ để phòng ngừa thú dữ xâm nhập , trong làng có hơn 40 ngôi nhà đất hoặc túp lều các kiểu .
Điểm nhấn duy nhất là ngôi nhà sàn dựng ở giữa làng.
Cộc lúc này cũng điều khiến con voi đến trước cổng làng , trên khuôn mặt khó giấu được vẻ vui mừng .
Người trong làng lúc này đã tự tập đầy đủ , đúng như Tầm cùng Cộc nói , trong làng đa số là phụ nữ và trẻ em , đàn ông , tính cả người già cũng không hơn 30 người .
Vì bây giờ là mùa hè nên đã số đàn ông chỉ đóng một cái khố , đàn bà thì mặc váy áo giống như thổ cẩm của đồng bào dân tộc , chỉ có mấy đứa trẻ là trần chuồng nhồng nhộng.
Bỗng một người già , tóc đã hoa râm đi đến trước mặt Tầm .
_Tầm , những người khác đâu rồi , sao có mỗi hai người thế này , vu cùng tộc trưởng đâu rồi , những người khác còn theo phía sau à??
Mọi người nghe vị già làng này nói vậy thì như bừng tỉnh , ánh mắt nhìn về phía xa , có điều nhìn một lúc vẫn không thấy được ai .
Trong lòng như đoán được điều gì đấy , ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tầm.
Tầm cúi thấp đầu xuống , hắn không giám nhìn mặt mọi người .
_ Chỉ còn lại như vậy thôi , tộc trưởng , vu cùng mọi người bị giặc giết rồi !!
Làng Chàm Việt không phải chưa từng đánh giặc , số lần thất bại nhiều không đếm được , nhưng chưa có lần nào thiệt hại nặng nề như vậy , thậm chí đến cả tộc trưởng cùng vu đều chiến tử.
Già làng nhìn khuôn mặt buồn bã của mọi người , năm tháng đi qua khiến già làng đã quen thuộc với những lần sinh li tử biệt trong làng .
Cảm súc rất nhanh hồi phục lại .
_Vu chết trận , vậy ai sẽ là người chọn tộc trưởng ?!
Đây chính là điều già làng quan tâm nhất .
Chức tộc trưởng trong bộ tộc là cha truyền con nối , nhưng bây giờ cả tộc trưởng cũ cùng các con đều đã chết trận ,lúc này cần vu là người đứng ra chọn tộc trưởng mới dẫn dắt bộ tộc .
Tầm lập tức kéo Nguyễn Ngọc Hải vẫn đứng cạnh con voi lên phía trước , vì con voi to quá che mất cả người hắn nên bây giờ mọi người trong tộc mới để ý vẫn còn một người lạ mặt khác .
_ Đây chính là tộc trưởng mới mà vu đã chọn trước khi chết !!
_ Người này !!
Già làng cùng mọi người lập tức quăng ánh mắt lên người Nguyễn Ngọc Hải làm hắn cảm giác hơi lạ lạ.
_ Người này là ai !!?
Cao thì đúng là cao thật đấy , nhưng ăn mặc không ra sao cả , người này thật là tộc trưởng mới mà vu đã chọn ?!
Ngoại hình của Nguyễn Ngọc Hải trong mắt người thời này đúng là không ra ngô ra khoai gì cả .
_ Vào trong rồi nói !!
Già làng lập tức dẫn bọn hắn vào căn nhà sàn giữa làng , trước kia chỗ này chính là nơi ở của tộc trưởng , mọi việc trong làng đều bàn bạc ở đấy .
........
......
_Vậy nên vu đã chọn người này làm tộc trưởng ??
Già Làng sau khi nghe Tầm và Cộc kể lại đầu đuôi sự việc thì thái độ lập tức chuyển biến , đối với Nguyễn Ngọc Hải cung kính một chút .
Dù sao chuyện cũng đến nước này , Nguyễn Ngọc Hải trở thành tộc trưởng mới của tộc Chàm Việt là điều không thể chối cãi .
Nguyễn Ngọc Hải lúc này đang ngồi giữa nhà sàn , xung quanh ngồi hơn hai mươi cặp mắt đổ dồn lên người hắn , bên ngoài thỉnh thoảng cũng có mấy cái đầu lấp ló nhìn vào trong , lầm hắn bấy đến giờ vẫn ngồi im như tượng.
Bụng hắn bỗng vang lên âm thanh kháng nghị
Oc ~ Ọc ~
_ Ngại quá !!
Nguyễn Ngọc Hải hơi đỏ mặt , ngoại trừ miếng thịt rắn nướng khét thì chiều hôm qua tới giờ hắn chưa được ăn cái gì cả .
Già làng thấy vậy lập tức gọi người mang thức ăn lên cho hắn, Nguyễn Ngọc Hải thấy mọi người xung quanh không có gì khác thường mới thở phào một hơi .
Hắn quên mất đây không phải là phòng họp ở hiện đại .
Một lát sau có một người đem một khay thức ăn đặt trước mặt hắn .
Nguyễn Ngọc Hải nhìn trong khay là một con cá nướng cùng một bát cháo hơi lạ .
Con cá nướng chỉ là cá sông bình thường .
Bên trong bát cháo còn nhìn thấy cả vỏ trấu nữa , đấy là dùng cả hạt thóc giã nát rồi nấu chung lên .
Nguyễn Ngọc Hải chưa bao giờ ăn thứ này , thức ăn kiểu này còn không bằng cả thời bao cấp .
Nguyễn Ngọc Hải thấy ánh mắt mọi người đều nhìn vào hắn .
Hắn biết , không phải là người trong bộ tộc muốn chơi hắn , mà đây chính là thức ăn tốt nhất trong làng rồi .
Hắn cắn răng uống một hơi hết sạch bát cháo .
Trong cháo tuy là có lẫn thóc khiến hắn hơi gai họng nhưng may mà đây chỉ là bát cháo loãng , nên hắn nhắm mắt vẫn uống hết được .
Già làng thấy vậy còn tưởng là hắn cũng bị đói , lâu ngày chưa ăn gì nên mới ăn vội vàng như vậy .
Trong lòng cũng hơi mủn ra một chút .
_ Muộn rồi ,mọi người về đi cho tộc trưởng còn nghỉ ngơi , có gì đợi ngày mai lại nói .
Trời bên ngoài đã chiều muộn , mọi người nghe già làng nói vậy thì cũng ai về nhà nấy .
Nguyễn Ngọc Hải tối nay được sắp xếp ngủ lại trong nhà sàn .
Người xưa ngủ rất sớm , vì có thức cũng chả có gì để làm , nên chỉ tầm 7 giờ là cả làng đã chìm vào im ắng . chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thú rừng cách hàng rào không xa gầm lên .
Nguyễn Ngọc Hải nằm trong nhà sàn , mượn ánh trăng nhìn vạch năng lượng trên tay đã khôi phục lại đến đầy tràn , trong miệng nói thầm .
_ Trở về !!
Cả người hắn lập tức biến mất ngay trong đêm .