Vào thời khắc này, ngọn lửa đột nhiên thiêu đốt kịch liệt, càng ngày càng cháy mạnh, ngọn lửa tràn ra vô số đốm lửa như bồ công anh, tung bay theo gió.
Nhưng khói đặc lượn lờ lên không kia vẫn mang không cam lòng và tiếc nuối không cách nào tan rã của người đã mất như cũ, gió cũng không thể thổi tan.
Càng lên càng cao, như mấy vết thương trên bầu trời.
Không có ý nghĩa, tràn đầy bất đắc dĩ.
...
Hồi lâu, theo tiếng bước chân lộn xộn, một âm thanh âm dương quái điệu, đột nhiên truyền đến từ nơi xa sau lưng thiếu niên.
“Ta nói sao một đường đi tới đây, lại không trông thấy thi thể, thì ra là có một tiểu tử ngốc như thế, không tiếc hao phí thể lực của bản thân, lại chuyển thi thể đến nơi đây hoả táng.”
“Thôi được, nếu ngươi đã lưu luyến như thế, thì ta đành giúp ngươi một chút, ném ngươi vào cùng một chỗ bọn họ là được chứ gì.”
Hứa Thanh bỗng nhiên quay người.
Trong một chớp mắt xoay người, Hứa Thanh nhanh chóng quét mắt qua sau lưng.
Hắn nhìn thấy ngoài bảy tám trượng, có bảy người ở vị trí khác nhau, tản ra tới gần mình.
Bảy người này đều người trưởng thành, có nam có nữ, quần áo lấy áo da làm chủ, màu xám đậm, đeo rất nhiều túi da.
Mỗi người đều có binh khí trên người, tự phân tán ra.
Trong đó ba người cầm cung, hai người cầm đao, họ đều không quay lưng lại phía đối phương, hình như có dáng vẻ đề phòng.
Còn có một người mang quyền sáo trên tay, một mình tiến lên, vị trí ở chính giữa nhất.
Còn về người mới nói với giọng âm dương quái điệu, thì là một tráng hán thân thể cao lớn.
Người này khiêng một thanh chiến phủ khổng lồ, cũng cách Hứa Thanh gần nhất.
Thân thể của hắn cực kì khôi ngô, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, lại mọc đầy râu ria. Giờ phút này đôi mắt hắn lộ vẻ tàn nhẫn, trong lúc nhe răng cười, nện bước nhanh chân, tới gần Hứa Thanh.
Hết thảy đều là những gì Hứa Thanh liếc mắt ra sau nhìn thấy.
Đồng tử hắn co lại, não hải lập tức phân tích ra những người này không giống như là một đoàn thể, mà càng giống tổ đội lâm thời.
Điểm này có thể nhìn ra rõ ràng từ chỗ đứng của bọn họ và có đề phòng lẫn nhau.
Vả lại, thân phận của những người này, Hứa Thanh cũng đã đoán được, bọn họ... Đều là người nhặt rác!
Nam Hoàng Châu không thiếu hụt người nhặt rác, phần lớn bọn họ hung tàn lại không có quá nhiều ranh giới đạo đức đáng nói, hết thảy đều là mạnh được yếu thua trần trụi.
Hiển nhiên lần này huyết vũ Cấm khu dừng lại, kết giới mở ra, người nhặt rác bốn phía bị hấp dẫn, chen chúc nhau tới.
Đối bọn họ, dù Cấm khu có nguy hiểm, nhưng vốn là người sinh tồn trên mũi đao, tài nguyên ẩn chứa bên trong toà thành trống, đủ để cho bọn họ đỏ mắt.
Cho dù phần lớn vật tư bị ô nhiễm, nhưng vẫn có vật có giá trị.
Trong khi suy nghĩ dưới đáy lòng nhanh chóng chuyển động, thân thể Hứa Thanh loé lên một cái, muốn chạy đi từ một bên.
Nhưng đại hán tới gần phía hắn, mắt thấy Hứa Thanh muốn chạy, vẻ hung tàn trong mắt càng đậm, trong điệu cười nhe răng kèm theo sự khát máu.
“Muốn chạy? Ta thích nhất hành hạ đến chết loại oắt con như ngươi, vật phẩm trong túi da kia của ngươi chắc là không ít phải không. Lôi đội, tiểu tử này, cho ta đi.”
Vẻ tàn nhẫn trong mắt đại hán, phảng phất có thể tràn ra từ trong đôi mắt, hình thành uy hiếp, phối hợp thân hình cao lớn và chiến phủ của hắn, cảm giác áp bách cực lớn.
Giờ phút này, hắn nhanh chân vọt tới, chiến phủ tay phải càng vung lên, muốn nhảy tới hướng Hứa Thanh, trực tiếp ném tới.
Vèo một tiếng, chiến phủ kèm theo tiếng gào, vạch tan khoảng cách giữa song phương, từ giữa không trung tới gần trong chớp mắt.
Sức lực của đại hán rất lớn, động tác cũng không chậm, nhưng tốc độ của Hứa Thanh càng nhanh. Gần như trong khoảnh khắc chiến phủ đến gần, thân thể của hắn bỗng nhiên tăng tốc tránh sang bên cạnh.
Chiến phủ gào thét bay qua trước mặt hắn.
Nhấc lên gió phá trên mặt Hứa Thanh, thổi tóc tán loạn lên một chút, lộ ra hai mắt lạnh lùng như sói dưới tóc.
Trong chớp mắt tiếp theo, thân thể Hứa Thanh thuận thế lăn mình trên mặt đất một vòng, không chạy trốn, mà đến gần đại hán, tay phải nâng lên, một cây tăm sắt màu đen nhánh trực tiếp xuất hiện trong tay hắn.
Mượn nhờ ưu thế chiều cao không bằng đối phương, cả người Hứa Thanh bỗng nhiên nhảy vọt lên, cây tăm sắt trong tay từ dưới lên trên, đâm tới cằm đại hán!
Hết thảy đều quá nhanh, thân thể Hứa Thanh gầy nhỏ, cùng hành động muốn trốn đi trước đó của hắn, đều hình thành che giấu thiên nhiên cho hắn ra tay, đến mức đại hán cũng có cảm giác nguy cơ sinh tử trong một chớp mắt này.
Nhưng dù sao hắn cũng có kinh nghiệm phong phú, giờ phút này sắc mặt đại biến, nửa người trên bỗng nhiên ngửa về đằng sau, hiểm lại càng hiểm tránh đi tăm sắt, nhưng cằm vẫn bị vạch ra một vết máu.
Nhưng không đợi lửa giận trong lòng hắn cháy lên, Hứa Thanh mang vẻ mặt lạnh lùng, một kích không trúng, tay trái nhanh chóng rút ra chủy thủ từ bắp chân.
Khi nửa người trên đại hán này ngửa về phía sau, hắn trực tiếp cúi người thuận thế đâm mạnh chủy thủ vào mu bàn chân phải của đại hán.
Phập một tiếng, chủy thủ này xuyên thấu giày cỏ, xuyên thấu máu thịt, trực tiếp đóng vào trong đất bùn!
Vẻ mặt đại hán trở nên vặn vẹo, đau đớn kịch liệt tập kích toàn thân, tiếng kêu đau đớn thảm thiết bỗng nhiên truyền ra. Đại hán vừa muốn phản kích, nhưng Hứa Thanh quá linh hoạt, sau khi ra tay thân thể nhanh chóng rút lui đến bên cạnh một bức tường đổ núp người.
Cả người hắn ngồi xổm ở nơi đó, vận sức chờ phát động.
Ánh lửa lay động che lấp gương mặt của hắn, làm cả người hắn trông có hơi chập chờn sáng tối, nhưng ánh mắt như chó sói kia, thì ánh lửa lại không cách nào che lấp được, mang theo cảnh giác và hung ác, nhìn về phía những người nhặt rác kia.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, tuổi tác và hình thể của Hứa Thanh rất có tính mê hoặc, đến mức không ít người trong đám người nhặt rác chủ quan, không phản ứng kịp ngay lập tức.