Chương 8: Chúc... yên nghỉ. (2)

Mà theo tạp chất chảy ra, thân thể Hứa Thanh càng trở nên lóng lánh hơn không ít, khuôn mặt bị vết bẩn che đậy, giờ phút này cũng càng trở nên thanh tú.

Cho đến khi nửa ngày trôi qua, tiếng vang trong thân thể và linh năng tràn vào dần dần biến mất, Hứa Thanh bỗng nhiên mở hai mắt.

Trong mắt của hắn lại có ánh tím lóe lên một cái rồi biến mất.

Sau khi khôi phục bình thường, vẻ mặt Hứa Thanh ngơ ngác một chút.

Giờ phút này hầm ngầm đen nhánh trong mắt hắn, thế mà trở nên rõ ràng hơn chút, hắn vội vàng cúi đầu xem xét bản thân, biểu cảm dần dần có vẻ không thể tin nổi.

“Loại cảm giác này...”

Hứa Thanh lộ vẻ mặt kích động, đứng lên đánh ra một quyền, lại dấy lên tiếng gió bén nhọn.

Bởi vì hầm ngầm rất nhỏ, cho nên hắn không thể thử tốc độ, nhưng cảm giác nhấc chân và ra quyền cho hắn biết so với trước kia, mình đã được tăng lên kinh người trên mọi phương diện.

Sau đó hắn lập tức kéo lên ống tay áo trên cánh tay trái.

Sau khi thấy một điểm đen to bằng móng tay xuất hiện trên cánh tay, Hứa Thanh thở sâu, đè xuống sự kích động trong lòng.

“Thì ra, đây chính là Ngưng Khí tầng một!”

Điểm đen này, dựa theo miêu tả trên thẻ tre, chính là điểm dị hoá, điểm dị hoá của Hải Sơn quyết ở trên cánh tay trái, mỗi một tầng tăng thêm một điểm.

Sờ điểm dị hoá trên cánh tay, giờ phút này trong lòng Hứa Thanh càng nhiều phấn chấn vì mình mạnh lên rõ ràng, thế là hắn ngẩng đầu nhìn về phía khe hở cửa vào, đáy lòng suy nghĩ chờ trời sáng, đi thử tốc độ xem.

Nhưng ngay sau đó Hứa Thanh lộ vẻ mặt kinh nghi, tới gần khe hở cửa vào, cẩn thận nghe ngóng.

Bên ngoài, rõ ràng còn đen nhánh, nhưng lại không có chút xíu âm thanh dị thường nào.

Đây là chuyện hắn chưa bao giờ từng gặp phải qua nhiều ngày ở đây như vậy.

Trong quá khứ, cho dù sau khi trời sáng, không có âm thanh của dị thú và quỷ dị, nhưng tiếng mưa rơi không lúc nào không tồn tại.

Nhưng bây giờ âm thanh nước mưa cũng không còn.

“Chẳng lẽ...”

Hứa Thanh chấn động tâm thần, có một suy đoán hiển hiện dưới đáy lòng.

Trong khi yên lặng chờ đợi, cho đến khi có một chùm ánh sáng chói mắt, chiếu rọi vào theo khe hở ở lối vào hầm ngầm, ánh vào trong tròng mắt đen nhánh của Hứa Thanh, phảng phất thắp sáng thế giới của hắn.

Một khắc khi nhìn thấy ánh sáng, thân thể Hứa Thanh rõ ràng run lên một chút.

Hắn giơ tay lên, chậm rãi tới gần sợi ánh nắng kia, đặt mình vào trong đó, nâng ánh nắng trong lòng bàn tay, ấm áp đã lâu không gặp, chậm rãi thức tỉnh tâm linh ngủ say của hắn.

“Ánh nắng...”

Sau một lúc lâu, mắt Hứa Thanh lộ ra thần thái sáng tỏ, đẩy ra tạp vật chặn khe hở, theo càng nhiều chùm sáng ôm ấp đến, hắn chậm rãi chui ra ngoài.

Trong một chớp mắt thò người ra từ lối ra, hắn ngẩng đầu lên, thứ nhìn thấy không còn là tầng mây âm u dày đặc, mà là mặt trời sáng tỏ xán lạn.

Phảng phất lão nhân trong tia nắng ban mai, sau nhiều ngày bệnh nặng, một lần nữa toả sáng sinh cơ, chầm chậm kéo lên màn mở đầu, đưa tươi mát giáng lâm nhân gian lần nữa.

“Mưa, ngừng rồi.”

Hứa Thanh hít vào một hơi không khí ẩn chứa ánh nắng thật dài, yên lặng nhìn toà thành trì thấp thoáng dưới ánh bình minh này.

Hết thảy trong thành trì, dưới mặt trời đỏ chói mắt này, đều như đột nhiên hiện ra một chút ánh hào quang khác lạ.

Ánh bình minh đỏ tươi nơi chân trời, chiếu xuống từ giữa kẽ mây, giống như vô số con cá voi phun ra thác nước màu vàng kim, từng chút xíu cọ rửa sương mù âm u toàn thành, lộ ra vết thương loang lổ.

Phòng ốc đổ sụp mọi chỗ kia, từng thi thể màu xanh đen kia, vũng nước huyết sắc khắp nơi nhìn thấy mà giật mình, dường như cũng đang nhắc nhở Hứa Thanh về hạo kiếp xảy ra ở nơi này.

Đôi mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ phức tạp, hắn đã sinh sống sáu năm ở khu ổ chuột bên ngoài thành trì. Hắn cũng ngắm nhìn tòa thành trì này sáu năm giống như vậy.

Dù số lần tiến đến không nhiều, nhưng nơi này là nơi hắn đã từng khát vọng mình có thể đi nhất trong sáu năm này.

“Ở đây ta thu hoạch được công pháp tu hành.”

“Ở đây ta có được thủy tinh màu tím.”

“Ở đây ta... Sống tiếp được.” Hứa Thanh thì thào, lặng đi.

Cho đến hồi lâu, hắn than nhẹ một tiếng, cất bước đi đến bên cạnh một thi thể màu xanh đen, cúi đầu nhìn hồi lâu, cõng nó lên, đi thẳng về phía trước.

Đi một đường đến một quảng trường gần đó, hắn mới thả thi thể xuống, nhưng sau đó lại xoay người, cõng bộ thứ hai, bộ thứ ba, bộ thứ tư...

Một số thi thể, rải rác ở đầu đường, còn có một số bị đè dưới phế tích.

Cho đến sau khi hắn cõng tất cả các thi thể ở khu vực gần đó, đến quảng trường, thi hài nơi này chồng chất như núi, có hoàn chỉnh, có không hoàn chỉnh.

Hứa Thanh đứng ở đó, thả một mồi lửa, có lẽ là vì nguyên nhân dị chất, ngọn lửa càng đốt càng cháy mạnh, bốc lên khói đặc...

Trong khói đặc kia, Hứa Thanh nhìn hồi lâu, yên lặng đi xa, đi đến khu vực thứ hai, rất nhanh, lại một nơi dâng lên khói đặc, càng ngày càng nhiều... Càng ngày càng nhiều...

Cứ như vậy, ngày đầu tiên ánh nắng chiếu vào mảnh thành trì phế tích này, trong thành trì ngoài ánh sáng, còn có khói đặc màu đen từ thi thể bị hoả táng.

Từng cột khói đen bay lên không, che đậy ánh nắng, cũng vào thời khắc này, ánh nắng ban mai tràn ngập bất lực, biến thành màu đỏ của hoàng hôn, tựa như ẩn giấu tiếng thở dài thật sâu.

Dường như từng cột khói đặc kia đã trở thành nước mắt của nó. Mà từng cái bóng ngược hình thành trên mặt đất, phảng phất hóa thành vệt nước mắt của đất.

Một chỗ nước mắt cuối cùng, là nơi Hứa Thanh phát hiện ra chùm sáng tím.

Ở nơi đó, Hứa Thanh thả xuống thi thể của lão nhân tiệm thuốc. Theo ngọn lửa đốt cháy lên trên đống xác chết, sóng nhiệt lướt nhẹ qua mặt, hắn yên lặng đứng bên cạnh đống lửa, ngọn lửa cuồn cuộn chiếu rọi trong đồng tử đen nhánh của hắn, không ngừng lay động.

Tóc dài khô rối cũng bởi vì sóng nhiệt tràn ngập mà uốn lượn. Sau một lúc lâu, thân thể Hứa Thanh cũng uốn lượn như vậy, cúi đầu xuống bái.

“Chúc... Yên nghỉ.”