Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng chừng mười hơi thở, sau khi bôi hết thảo dược lên vết thương, thiếu niên đau đớn kiệt sức vịn vào tủ thuốc bên cạnh, ngồi nghỉ ngơi một lúc lâu mới nặng nề hít sâu một hơi, chậm rãi mặc áo vào lại.
Lại nhìn bầu trời bên ngoài một chút, hắn suy tư lấy một tấm bản đồ rách rưới từ trong túi da ra, cẩn thận trải ra.
Bản đồ rất đơn giản, chính là đơn giản vẽ lại cái thành trì này.
Vị trí các tiệm thuốc bên trong đều được đánh dấu lại, mà phía đông bắc có rất nhiều chỗ đều bị vết móng tay gạch chéo lên, chỉ còn hai chỗ là chưa bị gạch.
“Đã tìm mấy hôm rồi, hẳn là ở một trong hai chỗ này.” Giọng của thiếu niên hơi khàn khàn, hắn nhỏ giọng thì thào, cất bản đồ rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, hắn quay lại nhìn thi thể lão nhân trong góc, ánh mắt nhìn chăm chú bộ quần áo trên người lão nhân.
Chiếc áo da kia có lẽ được làm bằng loại da đặc biệt, không bị ăn mòn nhiều.
Thiếu niên suy nghĩ một lúc rồi đi tới, cởi chiếc áo da trên người thi thể xuống rồi mặc lên người mình.
Áo da này hơi rộng, nhưng sau khi mặc lên người thì thiếu niên cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp. Thế là hắn cúi đầu nhìn về phía lão nhân chết không nhắm mắt, đưa tay ra vuốt mắt cho hắn.
“Hãy yên nghỉ.” Thiếu niên nói khẽ, kéo vải mành trong cửa hàng xuống, phủ lên thi thể của lão nhân, sau đó quay người rời khỏi tiệm thuốc.
Lúc hắn đi ra, có một tia sáng chiếu từ dưới lên, thiếu niên cúi đầu nhìn lại, trong bùn máu lẫn lộn có một tấm gương lớn bằng cỡ bàn tay.
Hắn nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong tấm gương.
Gương mặt phản chiếu trong mảnh gương vỡ kia mặc dù rất dơ dáy, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra được đấy là một gương mặt rất thanh tú.
Chỉ có điều trên gương mặt của thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi này lại không hề có sự non nớt, mà đã bị sự lanh lùng thay thế.
Thiếu niên yên lặng nhìn chính mình trong tấm gương, một lúc sau nâng chân lên, đạp xuống.
Cạch một tiếng.
Những vết nứt xuất hiện.
Sau khi dẫm nát tấm gương, hắn lại phi nhanh về phía xa.
Trên mặt đất, mảnh gương mặt dù đã bị vỡ nứt, nhưng vẫn phản chiếu ra một nửa gương mặt dữ tợn của thần linh trên bầu trời, giống như che đậy thế giới, che đậy chúng sinh.
Gương mặt dữ tợn kia nhắm mắt lạnh lùng, cao cao tại thượng, chỉ có từng sợi tóc khô là đang rủ xuống.
Đó chính là tồn tại tự nhiên giống như nhật nguyệt ở cái thế giới này.
Dường như ở dưới Thần, chúng sinh đều là giun dế, lại như kinh trập, vạn vật sinh trưởng đều bị ảnh hưởng, không thể không thay đổi.
Mà thời khắc này, bầu trời cũng dần trở nên tối hơn dưới gương mặt dữ tợn của thần linh này.
Bóng đêm cứ như một làn sương màu đen, bao trùm cả thành trí phế tích, dường như muốn nuốt chửng tất cả.
Mưa càng lớn hơn.
Theo đêm tối từng bước nuốt chửng mọi thứ, gió cũng to hơn, mang theo tiếng rít gào khủng khiếp.
Như lệ quỷ gào thét, bắt đầu đánh thức những tồn tại quỷ dị ở trong thành trì này, khiến các loại âm thành rùng rợn đáng sợ liên tục vang lên.
Thiếu niên càng chạy nhanh hơn, động tác càng thêm vội vã, vào thời khắc bóng đêm đang nhanh chóng giáng lâm này, hắn vẫn linh hoạt xuyên qua từng con đường.
Cho đến khi hắn đi ngang qua một căn nhà cũ nát, mượn lực nhảy một cái, thiếu niên đồng tử bỗng co lại.
Dường như hắn thoáng nhìn thấy trong một căn nhà đổ nát cách đó không xa có một người.
Nhìn từ xa, người này quần áo chỉnh tề như không bị thương gì, ngay ngắn ngồi ở đó.
Quan trọng nhất là phần thân thể lộ ra ngoài của đối phương lại có màu sắc bình thường, không hề bị biến thành màu xanh đen.
Trong cái thành trì này mà xuất hiện bóng người như thế, vậy thì chắc chắn là người sống, nếu không thì không thể nào xuất hiện được ở đây,
Mà người sống…. những ngày gần đây, ngoại trừ mình thì thiếu niên chưa gặp được người nào nữa.
Điều này khiến hắn rất chấn động, nhưng rất nhanh hắn dường như đã nghĩ tới điều gì đó, hô hấp dồn dập hơn.
Mặc dù rất muốn đi tới xem sao, nhưng bóng đêm đã gần nuốt chửng tới đây rồi.
Thiếu niên hơi chần chừ một lúc, hắn nhớ kỹ vị trí rồi nhah chóng rời đi.
Một đường phi nhanh, rốt cuộc hắn cũng trở về tới chỗ ở tạm của mình trước khi bóng đêm đuổi tới.
Đây là một cái hang dưới đất, bên trong rất nhỏ, lại còn toàn là lông chim,
Lối vào rất hẹp, người lớn không thể nào chui vừa được, chỉ có người nhỏ như hắn mới có thể miễn cưỡng chui lọt.
Sau khi chui vào, hắn thành thạo dùng hòn đá, quyển sách và những thứ linh tinh khác bịt cửa lại.
Ngay khoảnh khắc bịt cửa xong, bóng tối bên ngoài cũng đã bao trùm tới.
Thiếu niên cũng không buông lỏng cảnh giác, tay nắm chặt tăm sắt, ngừng thở, ngồi yên lắng nghe hồi lâu.
Dần dần có âm thành dị thú gào thét thê lương vang lên, thi thoảng còn kèm theo tiếng cười quỷ dị.
Dần dần có tiếng gào thét rõ ràng hơn quanh hắn, rồi dưới sự căng thẳng của hắn lại dần dần đi xa, sau khi thấy tiếng gào thét nhỏ dần hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống một bên.
Trong hang đất tối đen như mực, thiếu niên yên lặng ngồi đó, thời gian vào lúc này dường như ngừng lại.
Hắn ngẩn người một lúc lâu, thả long thần kinh đã căng thẳng cả ngày trời, cầm cái ấm nước bên cạnh lên nhấp vài ngụm, không để ý tới âm thanh bên ngoài nữa mà lấy co kền kền trong túi ra.
Ngồi trong bóng tối, hắn đưa con kền kền lên miệng bắt đầu cắn xé.
Trong cổ họng truyền đến cảm giác tanh chát, nhưng hắn vẫn bình thĩnh chậm rãi nuốt xuống.
Mà dạ dày lúc này cũng bắt đầu co bóp, muốn tiêu hóa thật nhanh thức ăn để làm dịu cơn đói.
Rất nhanh hắn đã ăn hết con kền kền, thiếu niên hít sâu một cái, cả người mệt mỏi rã rời, hai mắt cũng từ từ nhắm lại.
Nhưng trong tay của hắn từ đầu tới cuối vẫn nắm chặt cây tăm sắt màu đen kia, hắn giống một con sói cô độc đang chợp mắt.
Dường như chỉ cần có bất cứ một chút bất thường nào thì hắn sẽ lập tức mở mắt ra.