Tháng 3 đầu xuân.
Tại một góc phía đông Nam Hoàng Châu.
Bầu trời mù mịt xám xịt một màu, nặng nề u ám, như thể có người vẩy mực lên tờ giấy trắng phau, bầu trời nhiễm đầy vết mực, bao phủ cả tầng mây.
Ngọn núi cao vươn lên chạm tầng mây, phía chân trời từng tia chớp xuất hiện cùng với những tiếng sấm ầm ầm.
Tựa như tiếng gầm của thần linh quanh quẩn khắp nhân gian.
Nước mưa đỏ như máu mang theo bi thương rơi xuống.
Đại địa mông lung có một thành trì phế tích, trầm mặc chẳng có chút sức sống dưới cơn mưa máu.
Trong thành hoang tàn đổ nát, vạn vật khô cằn, khắp nơi có thể nhìn thấy nhà cửa sụp đổ, và những thi thể màu xanh đen đang phân hủy, tất cả đều im ắng tàn lụi như đám lá mùa thu cằn cỗi.
Những con phố xưa kia rộn ràng náo nhiệt bây giờ một mảnh đìu hiu.
Những con đường người đến người đi bây giờ lại chẳng một bóng người.
Giờ chỉ còn lại thi thể phân hủy và bùn đất lẫn lộn, không thể phân biệt rõ ràng, nhìn vào mà giật mình.
Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa hỏng đang bị kẹt trong vũng bùn, chiếc xe vô cùng cũ nát, chỉ có một chú thỏ đồ chơi bị bỏ đi treo trên xe đang đong đưa trong gió.
Phần lông màu trắng ông đã bị nước mưa loang ra một màu đỏ bỏ quỷ dị.
Đôi đồng tử đục ngầu, dường như còn lưu lại một chút oán niệm, lẻ loi trơ trọi nhìn hòn đá loang lổ phía trước.
Nơi đó có một người đang nằm sấp.
Đây là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, quần áo rách rưới bẩn thỉu, trên eo có đeo một cái túi da.
Thiếu niên nheo mắt, nằm yên không nhúc nhích, cái lạnh từng xung quanh thấm vào da thịt hắn qua lớp quần áo cũ rách, lan ra khắp người, dần dần cướp đi nhiệt độ trên cơ thể hắn.
Nhưng cho dù nước mưa rơi xuống mặt thì hắn vẫn không hề chớp mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía xa.
Theo ánh mắt của hắn, phía xa cách đó khoảng bảy tám trượng, có một con kền kền gầy gò đang mổ xác của một con chó hoang, vừa mổ vừa cảnh giác quan sát xung quanh.
Dường như chỉ cần có một chút động tĩnh nào trong cái thành phế tích này thì nó sẽ lập tức sải cánh bay đi.
Mà thiếu niên giống như một người thợ săn dày dặn kinh nghiệm, hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một hồi lâu chờ đợi thì cơ hội đã tới, con kền kền đã chúi đầu của nó vào hẳn trong ổ bụng của con chó hoang.
Ngay tức khắc, thiếu niên nheo mắt, tỏa ra sự lạnh lùng.
Cơ thể của hắn lao ra như mũi tên bắn đi, lao thẳng tới chỗ con kền kền, tay phải rút một cây tăm sắt trong túi da ra.
Mũi chọn của tăm sắt lóe lên hàn mang sắc bén.
Có lẽ là cảm nhận được sát khí, ngay khi thiếu niên xông ra con kền kền đã phát hiện, nó hốt hoảng muốn vỗ cánh bay lên.
Nhưng nó đã chậm một bước.
Tăm sắt màu đen đã được thiếu niên lạnh lùng bắn ra.
Phụt!
Ngay khi tăm sắt cắm vào, đầu nó đã vỡ vụn, chết ngay tức khắc.
Lực trùng kích mạnh mẽ kéo cả thi thể của nó bay đi, bụp một cái ghim lên chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Con thỏ đồ chơi đã loang lổ vì dính mưa máu cũng bị lực của chiếc tăm sắt đàm cho đong đưa.
Thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối không hề dừng lại, đi nhanh tới xách cả thi thể con kền kền và tăm sắt lên.
Hắn dùng lực rất lớn, làm cho phần xe ngựa bị tăm sắt găm vào cũng bị hắn giật ra mất một mảnh.
Làm xong hắn cũng không quay lại, mà men theo con phố nhanh chóng rời đi.
Giờ phút này gió dường như đã lớn hơn, con thỏ đồ chơi đong đưa trên xe ngựa dường như đang nhìn chăm chú theo thiếu niên.
Càng đi càng xa.
Gió cũng càng lúc càng lớn, mang theo nước mưa lạnh lẽo tạt vào người thiếu niên quần áo mỏng manh.
Thiếu niên bất giác run lên một cái, nhíu mày lại, co người lại, miệng hít hà vì lạnh.
Hắn ghét trời lạnh.
Mà cách tốt nhất để chống chọi lại cái lạnh chính là tìm một nơi che mưa chắn gió để nghỉ ngơi, nhưng giờ phút này thiếu niên vẫn tiếp tục chạy trên đường, không hề có ý định dừng lại, những cửa hàng đổ nát cũng lần lượt lướt qua người hắn.
Hắn không còn nhiều thời gian.
Hắn đã mất quá nhiều thời gian để săn kền kền rồi, còn một nơi hắn chưa đi.
“Hẳn là sắp tới rồi.” Thiếu niên thấp giọng nói, chạy nhanh theo con phố.
Dọc đường đi, khắp nơi có thể thấy được những thi thể xanh đen, gương mặt dữ tợn, mất đi hi vọng của bọn họ dường như hóa thành khí tức tuyệt vọng, muốn làm ô nhiêm tinh thần của thiếu niên.
Nhưng thiếu niên đã quá quen với cảnh tượng này, hắn bước nhanh đi mà không thèm nhìn lấy một cái.
Thời gian cứ thế rôi qua, thiếu niên thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn bầu trời, trên mặt cũng có chút lo lắng, dường như việc thay đổi thời tiết còn kinh khủng hơn những thi thể này.
Cũng may không lâu sau đã nhìn thấy một tiệm thuốc, lúc này thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm chạy nhanh tới.
Tiệm thuốc không lớn, trên mặt đất tán loạn rất nhiều hộc thuốc, trong không khí đầy mùi ẩm mốc, giống như bị người ta vào phá hoại vậy, chỗ nào cũng lộn xộn.
Trong góc có một thi thể của một lão nhân, toàn thân xanh đen, tựa vào vách tường, chết không nhắm mắt, hai mắt vẫn vô định nhìn ra ngoài cửa.
Thiếu niên bước vào nhìn thoáng qua, lập tức bắt đầu tìm kiếm.
Thảo dược ở đây đa số đều biến thành màu xanh đen giống những thi thể kia, chỉ có một số ít là vẫn còn bình thường.
Thiếu niên cẩn thận quan sát những thảo dược bình thường này một lúc lâu.
Giống như nhớ lại kinh nghiệm trước đó, cuối cùng hắn cầm lấy một cây Kim Sang Thảo thường gặp, cởi chiếc áo rách rưới trên người ra, lộ ra một vết thương lớn ngay trên ngực.
Vết thương vẫn chưa khép miệng, ở miệng vết thương đã biến thành màu đen, còn có một ít máu chảy ra.
Thiếu niên cúi đầu nhìn, sau khi bóp nát thảo dược thì cắn chặt hàm răng, bôi một ít lên vết thương.
Ngay tức khắc, cơn đau từ miệng vết thương bông nhiên bùng phát, làm thân thể thiếu niên không ngừng run rẩy, nhưng hắn cố gắng nhẫn nại. Nhưng mồ hôi trên trán thì lại không thể áp chế được, từng giọt lăn dài trên gương mặt rồi nhỏ xuống đất.
Giống như vết mực bị nhòe.