ngươi có đủ Linh tệ là có thể mua, còn cần được đệ tử của Thất Huyết Đồng đề cử. Huống hồ quyền cư ngụ nơi đó thì tính là gì, mục tiêu của ta là thu hoạch được tư cách nhập môn Thất Huyết Đồng, trở thành đệ tử của Thất Huyết Đồng ấy!”
“Ngươi đi Thất Huyết Đồng, không sống được quá ba ngày đâu, bốc phét ai không biết. Tại sao ngươi không nói mục tiêu của ngươi là tiến về đại lục Vọng Cổ hải ngoại đâu, nơi đó còn có vùng đất khởi nguyên của nhân tộc đấy.”
Hứa Thanh nghe đến đó, hơi động trong lòng, hắn từng nhìn thấy danh xưng Vọng Cổ này trên thẻ tre.
“Vọng Cổ? Nếu lão tử có bản lĩnh không nhìn những vật cấm kỵ trong biển kia, ngươi cho rằng ta không đi sao?”
Hai người trong số người nhặt rác, hình như có chút xung đột ngôn ngữ với nhau, bắt đầu cãi vã.
Hứa Thanh vểnh tai, đang muốn tiếp tục nghe cuộc đối thoại của bọn họ, thu hoạch tin tức, ông lão Lôi đội đứng một bên, quét mắt nhìn hai người kia một chút, mở miệng lần đầu tiên trên đường đi, thốt ra lời nói.
“Muốn đi đại lục Vọng Cổ, cũng không phải là không được, phương pháp có bốn, các ngươi có thể ngẫm nghĩ, cách nào thích hợp bản thân.”
“Một, Trúc Cơ trong vòng mười lăm tuổi, trở thành thiên kiêu hiếm có. Hai, giao nộp ba mươi vạn quân* Linh tệ, mua danh ngạch di chuyển từ Tử Thổ hoặc Thất Huyết Đồng, lại hoặc là Ly Đồ giáo.”
(*quân: đơn vị đo lường thời cổ, 30 cân là 1 quân)
“Ba, có cống hiến kiệt xuất trên phương diện luyện đan đối với nhân tộc. Bốn, bị mấy gia tộc lớn của Tử Thổ, mấy vị phong chủ của Thất Huyết Đồng, hoặc là giáo chủ của Ly Đồ giáo, thu làm đệ tử thân truyền.”
“A, còn có một phương pháp thứ năm, trở thành người dưỡng bảo. Các ngươi ngẫm lại, mình thích hợp cách nào?”
Người nhặt rác tới tấp im lặng, nhất là khi nghe thấy phương pháp thứ năm, vẻ mặt của mỗi người đều rất mất tự nhiên, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Hứa Thanh cũng ngưng mắt lại, hắn từng nghe nói về xưng hô người dưỡng bảo thế này.
Đó là lúc ở khu ổ chuột, hắn đã từng có mấy đồng bạn quen thuộc, bị một vài quần áo lộng lẫy người mang đi.
Nghe nói là muốn bồi dưỡng trở thành người dưỡng bảo, lúc ấy những đứa trẻ khác trong khu ổ chuột, còn rất ao ước.
Thế là hắn chần chờ một chút, nhìn về phía ông lão Lôi đội, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Xin hỏi... Cái gì là người dưỡng bảo?”
Ánh mắt ông lão Lôi đội rơi vào chỗ Hứa Thanh, nhẹ nhàng mở miệng.
“Lấy thân thể của mình đi uẩn dưỡng pháp bảo, tu hành công pháp đặc thù, dựa vào huyết nhục để pha loãng dị chất ô nhiễm pháp bảo, hòa hoãn dị chất tăng cao do mỗi một lần sử dụng pháp bảo mang đến, để tiếp tục sử dụng, mà bản thân dần dần trở thành người chết khô bại.”
Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, nửa ngày nói không ra lời, hắn lặng đi.
Đám người dường như cũng bởi vì ba chữ người dưỡng bảo, mất đi ý muốn nói chuyện, yên lặng đi trong đêm tối.
Cho đến sau khi rời khỏi Cấm khu được một đoạn, Lôi đội lựa chọn hạ trại trên một bình nguyên.
Khác với Cấm khu, hạ trại ở bên ngoài, trừ lều trại bản thân, còn có đống lửa được nhen lên.
Theo ngọn lửa thiêu đốt, bốn phía ấm áp hơn một chút, những người nhặt rác này cũng ngồi vây quanh đống lửa, tự lấy ra đồ ăn nướng, dần dần hương thơm bay khắp bốn phía.
Nhìn đồ ăn của bọn họ, Hứa Thanh nuốt nước miếng, ngồi ở phía xa, lấy ra nửa miếng thịt khô cứng đờ từ trong túi da, đặt ở trong miệng, dùng sức cắn xé.
Lôi đội bên cạnh đống lửa, quét ánh mắt tới, đứng dậy đi đến chỗ Hứa Thanh.
Hứa Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, Lôi đội ném tới một cái áo da, bên trong có mấy cái màn thầu nóng.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy màn thầu này, Hứa Thanh trợn to mắt một chút, cố nén xúc động, thấp giọng mở miệng.
“Cảm ơn.”
Lôi đội không nói chuyện, trở lại bên cạnh đống lửa, có người nhặt rác bên người hắn cười, thốt ra lời nói.
“Lôi đội, sao ngươi đối xử với tiểu tử này tốt như vậy?”
“Đều là người đáng thương, gặp được cũng là duyên phận, có thể giúp đỡ một tay.”
Màn thầu có ba cái, cầm trong tay rất nóng.
Hứa Thanh do dự một chút, trông thấy đám người bên cạnh đống lửa cũng đang ăn màn thầu giống vậy, thế là giả vờ ăn trước một miếng, quan sát những người nhặt rác kia. Hồi lâu, sau khi phát hiện bọn họ vẫn bình thường như cũ, hắn nhẫn thật lâu, mới thật ăn một miếng nhỏ, ngậm trong miệng chờ giây lát.
Xác định không sao, lúc này hắn mới chậm rãi nhấm nuốt cho đến nát nhừ, chậm rãi nuốt xuống.
Lại đợi thật lâu, sau khi xác định không có vấn đề lần nữa, đáy lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, cũng không nhịn được nữa, từng ngụm từng ngụm ăn cả một cái.
Tiếp theo hắn chần chờ một chút, lại ăn cái thứ hai từng ngụm nhỏ.
Dù bụng còn đói, nhưng hắn vẫn gói lại cái màn thầu cuối cùng, cẩn thận đặt trong túi da của mình, giống như cất đặt trân bảo.
Rất nhanh sắc trời càng muộn, người nhặt rác cũng lần lượt trở lại trong lều vải. Lôi đội giống như hôm qua, đưa cái túi ngủ kia cho hắn, nói một câu nói trước khi đi.
“Cho ngươi.”
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn Lôi đội, bỗng nhiên mở miệng.
“Vì sao?”
“Vì sao gì chứ? Ba cái bánh bao, một cái túi ngủ à... Không có vì sao, nếu ngươi có tâm, sau này cũng làm cho ta ăn chút gì là được.” Lôi đội quay người, đi đến hướng lều vải.
“Ngươi thích ăn gì?”
“Ta à?” Lôi đội đứng bên cạnh lều vải, nghĩ ngợi.
“Rắn đi, đồ chơi kia có vẻ không tệ.” Nói xong, hắn đi vào lều vải.
Hứa Thanh cầm túi ngủ, nhìn lều vải của Lôi đội hồi lâu, nặng nề gật đầu, chui vào bên trong túi ngủ, nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng hắn không lập tức thiếp đi, mà yên lặng vận chuyển Hải Sơn quyết trong lúc nhắm mắt. Đây đã trở thành thói quen của hắn.
Cho dù lúc tu hành, băng hàn vô cùng, nhưng hắn không từ bỏ chút nào, nắm chặt hết thảy thời gian, cố gắng đi tu luyện.
Đặc biệt là hôm nay Lôi đội nói tới Trúc Cơ trước mười lăm tuổi, dù hắn không so sánh được với loại thiên kiêu trong lời nói của hắn, nhưng đáy lòng vẫn có một ít suy nghĩ.