Chương 12: Khách không mời mà đến. (2)

Nhưng bởi vì Tàn Ngưu biến mất hoàn toàn, ngay cả lều vải cũng không còn, cho nên có người phán đoán, đối phương chắc là tham lam vật trong thành, nửa đêm rời đi, lại hoặc là có nguyên nhân khác, không từ mà biệt.

Tóm lại trong Cấm khu này, quá nhiều nguyên nhân sẽ làm cho một người biến mất.

Vốn là đoàn đội lâm thời tạo thành, Tàn Ngưu lại một thân một mình, cho nên rất nhanh, những người nhặt rác này đã không còn quan tâm việc này nữa. Cũng có người nhìn về phía Hứa Thanh, nhưng dường như cảm thấy chuyện này không có khả năng liên quan gì đến Hứa Thanh, lại thêm không có nghĩa vụ điều tra, thế là thu hồi suy đoán.

Duy chỉ có ông lão được gọi là Lôi đội kia, lúc thu hồi túi ngủ của Hứa Thanh, nhìn hắn một cái tràn đầy thâm ý sâu sắc, nhàn nhạt mở miệng.

“Hiện tại, còn theo ta đi sao?”

Câu nói này, ý nghĩa sâu xa, Hứa Thanh im lặng.

Ông lão cũng không nói thêm gì, kêu lên đám người, đi đường dưới sáng sớm này.

Hứa Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ một chút, quay đầu lại nhìn về phía thành trì phế tích theo bản năng . Cuối cùng hắn quay đầu, nhìn thoáng qua bóng lưng ông lão. Suy nghĩ rồi, hắn cất bước đi theo, đi tới rồi đi tới, bước chân dần dần kiên định một chút.

Sáu người nhặt rác, một đứa bé, bóng dáng của bọn họ dưới ánh mặt trời, bị kéo rất dài...

Xa xa, có gió thổi qua, thổi thổn thức và cảm thán của bọn họ lúc tiến lên, tung bay đi xa.

“Đây chính là hạo kiếp Thần Linh, toàn thành diệt vong.”

“Cấm khu trên đời này, lại nhiều một chỗ rồi...”

“Thế này cũng chưa tính là gì, các ngươi đã từng nghe nói rồi chứ. Bảy, tám năm trước có một thành lớn ở khu vực bắc bộ, Thần Linh mở to mắt nhìn đến, khu vực kia, tính cả thành trì trực tiếp biến mất một cách kỳ dị, cứ như chưa bao giờ tồn tại vậy.”

Âm thanh đối thoại càng ngày càng yếu ớt, dưới mặt trời sáng sớm. Trong bóng người đi xa, thiếu niên lặng lẽ, lặng lẽ nghe, lặng lẽ đi.

Càng chạy, càng xa.

Cấm khu được tạo thành ở một góc nhỏ đông bộ Nam Hoàng Châu này, cũng không quá lớn.

Mà phế tích một đoàn người Hứa Thanh rời khỏi, ở vào biên giới Cấm khu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao người nhặt rác có thể đuổi tới thành trì trong ngày đầu tiên ánh nắng đến.

Cho nên khi sắc trời dần vào đêm, bọn họ đã sắp đi ra khỏi phạm vi Cấm khu.

Trên đường dù cũng gặp phải một vài con thú dị hoá, nhưng khi những người nhặt rác này ra tay, đều giải quyết rất nhanh.

Hứa Thanh quan sát, đáy lòng có phán đoán.

Hắn cảm thấy mình ra tay, thì trong sáu người nhặt rác này, ngoài ông lão được xưng là Lôi đội, những người khác, mình cũng có thể đối kháng một phen.

“Bọn họ không phải tu sĩ, nhưng ra tay tàn nhẫn và nắm chắc thời cơ, còn có thái độ như thể không quan tâm đến cái chết vào thời khắc mấu chốt kia, khiến cho lực sát thương của bọn họ tăng mạnh.”

Hứa Thanh phân tích dưới đáy lòng, hắn suy nghĩ ngoài Lôi đội ra, những người khác, mình có thể chiến một đấu một.

Nếu là hai người, mình cũng không phải không thể, nhưng ba người cùng lên, e là mình không chống được.

Có phán đoán này, Hứa Thanh càng trở nên cẩn thận.

Đồng thời hắn cũng nhạy cảm phát hiện ra được, theo khoảng cách với bên ngoài càng ngày càng gần, biểu cảm của những người nhặt rác kia, cũng nhẹ nhõm đi không ít.

Thậm chí trong lúc nói chuyện trên đường còn nói giỡn.

Duy chỉ có ông lão được xưng là Lôi đội, cả đường không nói bất cứ một lời nào.

Mà những người khác cũng rất kính sợ hắn, chuyện này khiến Hứa Thanh khá tò mò đối với thân phận của ông lão.

Nhưng lòng hiếu kì này không giảm bớt sự cảnh giác của hắn, cho dù bây giờ đã dắp đi ra khỏi Cấm khu, nhưng Hứa Thanh vẫn cảnh giác như cũ, khi đi theo những người nhặt rác này, cũng không tới quá gần.

Mà ở nơi phía sau không gần không xa, vừa nghe bọn họ bàn luận, vừa cẩn thận đi theo.

Cho đến sắc trời sắp hoàn toàn tối sầm, theo một cảm giác ấm áp đập vào mặt, Hứa Thanh dừng lại bước chân, quay đầu nhìn đất hoang phía sau, lại nhìn về thế giới phía trước.

Giữa thiên địa, chỗ hắn đứng như có một giới hạn không nhìn thấy.

Trong giới hạn bên là Cấm khu mới hình thành, âm lãnh băng hàn.

Ngoài giới hạn là thế giới bình thường, xuân về trên đất.

Bọn họ đã đi ra Cấm khu.

Thế giới bên ngoài tuy là đêm tối, nhưng bầu trời sao óng ánh, có thể trông thấy trăng sáng treo cao.

Đất đai dù cũng hoang vu, nhưng nhưng lại còn lâu mới không âm lãnh như Cấm khu, khi thì còn có thể nghe thấy một chút âm thanh chim thú bình thường.

Trong bụi cỏ xa xa, Hứa Thanh thậm chí nhìn thấy một con thỏ, cảnh giác nhìn bọn họ ở chỗ đó.

Hết thảy mọi thứ làm vẻ mặt Hứa Thanh có chút hoảng hốt.

Vẻ mặt những người nhặt rác kia đều đã hoàn toàn buông lỏng rõ ràng, ngay cả Lôi đội cũng giãn ra lông mày một chút.

“Cuối cùng cũng đi ra rồi, lần này coi như thuận lợi, chỉ cần có khả năng, lão tử đều không muốn lại bước vào Cấm khu nửa bước.”

“Không đi Cấm khu? Ở thế giới quỷ này, muốn sống sót, muốn sống càng tốt hơn một chút, thì phải đi Cấm khu liều mạng, sớm muộn gì ta sẽ mua được một quyền cư trú ở phân thành của Thất Huyết Đồng!”

Ở ngoài vùng cấm, những người nhặt rác này hiển nhiên có tâm tình thư giãn, lời nói chuyện với nhau vang ra.

Hứa Thanh giữ im lặng, nhưng nghe rất cẩn thận. Dọc theo con đường này, hắn nghe những người này nói chuyện, biết được rất nhiều tin tức mà trước kia không tiếp xúc đến.

Ví dụ như Thất Huyết Đồng này, hắn đã nghe những người nhặt rác này nhắc đến nhiều lần, dường như đó là một thế lực rất mạnh mẽ.

Còn có cái tên Tử Thổ này, cũng bị bọn họ nói đến vài lần.

“Ngươi chỉ có chút chí khí này ư? Phân thành của Thất Huyết Đồng nhiều, bên cạnh Lộc Giác thành chính là một trong số đó, nhưng tư cách nơi đó, không phải