Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ
Từ sau hôm đó, cùng với Thu Nguyệt, Đông Mai đã chính thức gia nhập cuộc vui. Theo thời gian, qua những lần tiếp xúc, các nàng càng ngày càng dạn dĩ. Khi biết Trần Tĩnh Kỳ cũng không hề phản đối, trái lại còn tỏ vẻ ưa thích, các nàng đã mạnh dạn bày ra hàng tá những trò hoan lạc "kỳ quái" - điều mà nữ nhân bình thường sẽ chẳng thể nào biết tới, mà dù có biết e cũng không dám thực thi.
Ở cùng với các nàng, Trần Tĩnh Kỳ đã học hỏi thêm được rất nhiều điều. Hắn buộc lòng phải công nhận, trên phương diện này, kinh nghiệm của hắn so với Đông Mai và Thu Nguyệt hãy còn kém xa. Thậm chí có những "trò" mà trước đây hắn đã không thể nào hình dung ra đến, cho tới khi tận mắt nhìn thấy các nàng làm.
Bất giác, hắn tự hỏi: "Rốt cuộc thì Lạc Doanh Doanh kia làm sao lại có thể nghĩ ra được những thứ 'điên rồ' tới như vậy?"
Nữ nhân bách hợp kia, nàng còn biến thái hơn là hắn tưởng a!
Nói thì nói vậy, chứ trong lòng Trần Tĩnh Kỳ cũng không ghét chê gì cả. Trái lại, hắn còn cảm thấy Lạc Doanh Doanh rất thú vị. Đối với vị đệ nhất kỹ nữ của Hạng đô này, hắn càng lúc càng tò mò. Hắn nghĩ một ngày nào đó mình sẽ đích thân trao đổi với nàng...
Không như trước, phải bó buộc bản thân, cố gắng nén nhịn, đời sống tình dục của Trần Tĩnh Kỳ dạo gần đây phải nói vô cùng tốt đẹp. Đông Mai và Thu Nguyệt đã giúp hắn được thoả mãn hoàn toàn ham muốn. Song không vì vậy mà Trần Tĩnh Kỳ trầm mê, quên đi mục đích của mình. Một cách tinh tế, hắn vẫn đang âm thầm khai thác Đông Mai và Thu Nguyệt. Từ miệng các nàng, hắn đã biết thêm được một vài điều cơ mật. Về Lạc Doanh Doanh, về Mai Hương Viện, thế lực đang chống lưng phía sau...
Ở khía cạnh nào đó, có thể nói Trần Tĩnh Kỳ hơi vô cảm. Bởi xét ra, Thu Nguyệt và Đông Mai đã cấp cho hắn rất nhiều thứ tốt, trong khi bản thân các nàng thì lại chẳng đòi hỏi bao nhiêu. Tâm nguyện của các nàng, bất quá cũng chỉ là mong thoát li khỏi Lạc Doanh Doanh mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đối với một kẻ mang hùng tâm tráng chí như Trần Tĩnh Kỳ, hắn ủy mị mà được? Lúc cần, hắn sẽ không chút do dự lợi dụng, thậm chí là hi sinh người khác để đạt thành mục đích. Đối với hắn, tánh mạng của bản thân mới là quý giá nhất.
Nữ nhân đã cùng ân ái thì thế nào? Còn phải xem đó là giây phút nhất thời hay cảm xúc dài lâu. Trần Tĩnh Kỳ hắn không phải loại người dễ dãi tới mức nữ nhân nào cũng đều yêu quý. Xưa giờ, trong số những nữ nhân đã từng cùng hắn phát sinh quan hệ, tính ra cũng chỉ có duy nhất một mình Thục phi Kim Vận là khiến cho hắn phải thương nhớ, thực tâm mong cầu. Tiếc rằng Trần - Hạng xa xôi, giang san cách trở, chưa thể cùng nhau.
Phần Viên Hi...
So với tài trí của vị kỳ nữ này, Kim Vận quả thực một góc cũng chẳng bằng, song, nếu để lựa chọn, Trần Tĩnh Kỳ hắn vẫn sẽ chọn Kim Vận. Không phải vì nàng ôn nhu thế nào, đằm thắm ra sao, chỉ đơn giản vì nàng thực dạ chân tâm đến với hắn. Hắn còn nhớ rõ trong ngày đưa tiễn, nàng đã rơi lệ...
"Ngũ nguyệt bất khả xúc, Viên thanh thiên thượng ai. Môn tiền trì hành tích, Nhất nhất sinh lục đài. Đài thâm bất năng tảo, Lạc diệp thu phong tảo. Bát nguyệt hồ điệp lai, Song phi tây viên thảo. Cảm thử thương thiếp tâm, Toạ sầu hồng nhan lão..."
(Dịch nghĩa:
"Tháng năm nước dâng cao, không đi được đến đó Trên cao nghe có tiếng vượn kêu ai oán Trước sân dấu chân dạo hồi xưa còn đó Đâu đâu cũng đầy những lớp rong rêu Rêu mọc dày quá không quét đi hết Lá đã rơi trong gió thu đến sớm Tháng tám bươm bướm bay lại Bay từng đôi với nhau trong khu vườn mé tây Nhìn thấy vậy thiếp bỗng sinh thương tâm Ngồi buồn sợ già đi mất...")
Giai điệu ấy, mỗi một câu, mỗi một chữ Trần Tĩnh Kỳ hắn đều khắc ghi. Đêm hôm đó, chính Kim Vận nàng đã hát. Hắn vẫn nhớ hình ảnh nàng mặc bộ y phục mỏng manh từ phía sau bức rèm bước ra, miệng anh đào thong thả nhẹ nhàng buông từng tiếng, có khi bổng, lúc trầm, trong đôi mắt không giấu được nỗi buồn thương.
Nàng vừa hát, vừa múa, cánh tay trắng ngần mềm mại đưa lên hạ xuống, chân hết co lại duỗi, chiếc quần lụa mỏng màu đỏ nổi bật bên trong càng làm cho vẻ kiều mị của nàng thêm say đắm lòng người.
Tới khi vũ điệu kết thúc, tiếng ca cũng ngừng, Kim Vận nàng chầm chậm thu tay, toàn thân trở nên bất động, duy mỗi khoé mắt là chảy ra hàng lệ thảm. Lúc hắn đứng lên ôm lấy nàng, nàng bật khóc mà nói rằng: "Tĩnh Kỳ... Ta không muốn ngươi đi..."
"Tĩnh Kỳ... Ta chỉ muốn được ở bên cạnh ngươi. Ta không cần gì cả..."
Kim Vận là ai, Trần Tĩnh Kỳ hắn biết rõ. Nàng chính là Thục phi - vị phi tử đã từng được Thiên Đức Hoàng đế sủng ái nhất. Cũng như mẫu phi hắn, Kim Vận nàng đã từng vô cùng vinh hiển, đứng trước mặt nàng, lắm kẻ phải cúi đầu tâng bốc, tìm phương nịnh bợ. Đối với một người có quá khứ huy hoàng như vậy, lúc bị thất sủng, chịu cảnh khinh khi, nàng dĩ nhiên sẽ luyến tiếc, ước mong có thể trở mình, lại một lần nữa sống đời hiển vinh. Thế nhưng Kim Vận thì không.
Phải, đúng là Kim Vận nàng đã từng u oán trách than, vô cùng bất mãn với thực tại. Thời điểm hay tin Thiên Đức Hoàng đế sẽ ghé qua cung Thanh Nguyệt của mình nhân dịp Tết Nguyên Tiêu, nàng quả đã hết sức hân hoan, thậm chí còn tự mình xuống bếp chuẩn bị các món ăn, đích thân ca múa hầu rượu hòng khiến Thiên Đức vui lòng, mong lại được sủng ái như trước đây. Nhưng đó là lúc mà nàng chưa cùng hắn phát sinh quan hệ. Bằng khi đã đến với nhau, Kim Vận nàng chẳng tha thiết gì đến quá khứ vàng son kia nữa. Quyền uy nhung lụa, tất cả nàng đều không cần. Nàng chỉ muốn được ở bên cạnh hắn.
Hắn tin là thật. Hắn khẳng định Kim Vận tuyệt đối chưa bao giờ là nữ nhân tùy tiện. Trước khi cùng hắn thân mật, trong lòng nàng vốn dĩ cũng đã nảy sinh tình ý. Sự quan tâm chăm sóc của hắn đã làm nàng cảm động.
Thử hỏi, nếu không phải thực tâm yêu thích, Kim Vận nàng hà tất tự cho bản thân đã chẳng còn xứng đáng, rơi lệ hỏi hắn có khinh nàng không, có trách nàng không?
Kim Vận đâu chỉ khóc một lần. Nàng khóc vì hắn nhiều lắm. Thương tâm nhất chính là khoảnh khắc chia ly. Khi đó, nàng đã nghẹn ngào nhắn nhủ rằng: "Tĩnh Kỳ, bất kể ngươi có đi đến nơi nào, xin nhớ tại Đại Trần vẫn luôn có một nữ nhân chờ ngươi trở về..."
"Ta... nhất định trở về." Hắn đã đáp lại như thế. Nhất định trở về...
- Đã hơn sáu năm rồi...
Bên dưới gốc cây hoa quế, Trần Tĩnh Kỳ ngồi giữa đêm u tịch, trên tay cầm một vò rượu, ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo cao, thấp giọng thều thào.
Đêm nay, hắn bỗng thấy rất nhớ Kim Vận. Đây chính là sự khác biệt, thứ cảm xúc mà hắn chưa bao giờ có đối với những nữ nhân như Đông Mai, Thu Nguyệt, mặc dù khi ở bên cạnh các nàng, bản thân hắn đã vô cùng ham muốn, khát khao chiếm hữu.
- Kim Vận, bây giờ nàng thế nào? Có phải cũng đang nghĩ đến ta hay không?
Trên môi nở một nụ cười buồn, hắn lại đưa vò rượu lên miệng, nhấp một ngụm.
- Ta chắc chắn sẽ giữ đúng lời hứa của mình, trở về Trần quốc đón nàng. Vì vậy... Kim Vận nàng nhất định cũng không được từ bỏ. Xin hãy kiên nhẫn chờ ta...