Chương 574: ĐỘNG ĐẤT (PHẦN 1)

Trước mặt Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên, Giang Nhuận Trạch nói thẳng ý muốn lôi kéo hắn, đây là điều mà Lương Thần tuyệt đối không thể nghĩ đến, vì vậy trong lúc nhất thời hắn sững người, không biết trả lời thế nào mới phải.

Sau một lúc lâu mới lúng túng cười nói:

- Giang thúc thúc, ông không phải là đùa đấy chứ?

- Đương nhiên không phải là đùa!

Giang Nhuận Trạch mỉm cười nói:

- Tôi là thành tâm thành ý mời tiểu Lương cậu qua giúp tôi!

Giang Nhuận Trạch có vẻ vô cùng thành ý, thậm chí dùng từ “mời”, nghe rất có vẻ hạ mình cầu hiền, nhưng Lương Thần lại không thích thú lắm. Những thứ khác không nói đã, đến thân phận thực sự của đối phương còn chưa rõ đã tùy tiện nhận làm ông chủ, vậy thực sự quá mạo hiểm! Vì vậy phản ứng đầu tiên của Lương Thần chính là từ chối:

- Việc này, quá đột ngột! Hơn nữa, tôi ngoài bắt trộm ra, cái gì cũng không biết, vốn không thể giúp được gì cho ông!

- Nói thật, tiểu Lương, tôi đánh giá cao cậu cũng vì điểm cậu có thể bắt trộm đó!

Giang Nhuận Trạch khoát khoát tay, cười nói:

- Không cần vội, tối nay nói trước cho cậu như vậy, còn một khoảng thời gian nữa, đủ để cậu suy nghĩ kĩ càng!

Liên Thiên Thiên ngồi bên cạnh trợn trừng đôi mắt, cô rất khó tưởng tượng, người cậu luôn được cô gọi là “túc trí đa mưu” lại làm ra một việc liều lĩnh như vậy. Nếu cô không nhớ nhầm, đây mới là lần thứ hai cậu và Lương Thần gặp mặt. Hơn nữa, mặc dù cô và Liên Tịch Nhược tỷ đều không phải người ngoài, nhưng dụ dỗ cấp dưới của đơn vị khác, việc này chỉ có hai người nói sẽ tốt hơn!

- Cảm ơn sự coi trọng của Giang thúc thúc, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ!

Lương Thần liên tục gật đầu, chỉ cần đối phương không ép hắn lập tức thể hiện thái độ thì việc gì cũng xong. Mặc dù chỉ là lần thứ hai gặp mặt, nhưng nói thực sự, ấn tượng của hắn về Giang Nhuận Trạch cũng không tồi. Khác với vẻ bề ngoài khí phách ngang tàn của Liên Nam Chinh, Giang Nhuận Trạch là một nhân vật cực kì thân thiện và có sức thu hút. Những lời nói có vẻ rất hấp tấp, nhưng từ miệng của Giang Nhuận Trạch nói ra lại trở nên rành mạch rõ ràng, khiến hắn không có chút phản cảm nào!

Ăn xong bữa cơm, Giang Nhuận Trạch ở luôn tại khách sạn Thanh Hồ. Chuyến đi lần này của y là nhất thời quyết định. Hơn nữa ở một đêm sẽ đi luôn, vì vậy cũng không thông báo cho bên chính quyền Giang Nam sắp xếp đón tiếp.

Còn Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên cùng ngồi lên xe Lương Thần về khu chung cư Thần Phong. Trên đường, Liên Thiên Thiên ngồi ở hàng ghế sau giơ tay ra khẽ chọc chọc vào người Lương Thần đang ngồi ở ghế phụ lái, cười hi hi nói:

- Cục trưởng Lương, việc cậu em nói với anh, anh phải suy nghĩ kĩ đó! Đừng trách em không nhắc trước anh, cơ hội một đi sẽ không trở lại, đi theo cậu em, sẽ có rất nhiều lợi ích đó!

- Ồ, lợi ích gì vậy? Nói anh nghe xem?

Lương Thần quay đầu lại, cười hỏi.

- Lợi ích nhiều lắm! Đầu tiên cậu em là cán bộ cấp Thứ trưởng trẻ tuổi nhất cả nước, tiền đồ rộng mở. Anh làm việc cho ông, tiền đồ đương nhiên sẽ sáng lạng; thứ hai, cậu của em giỏi nhất là bao che khuyết điểm cho người khác, có ông che chắn đảm bảo anh sẽ không phải chịu thiệt; thứ ba, có em nói tốt cho anh, cậu em đương nhiên sẽ trọng dụng anh. Tương lai đừng nói là Cục trưởng Lương, e rằng Giám đốc sở Lương, Bí thư Lương cũng nói không chừng đó!

Liên Thiên Thiên bẻ ngón tay đếm 1, 2, 3, rành mạch rõ ràng, cuối cùng ra vẻ bà cụ non vỗ vai Lương Thần, nói:

- Chàng trai, bây giờ lăn lộn chỉ dựa vào năng lực thì khó lắm, chi bằng tìm chỗ dựa vững chắc.

- Thiên Thiên, đừng nói linh tinh!

Đôi mắt đẹp của Liên Tịch Nhược khẽ liếc sang Lương Thần, khẽ nói. Cô biết chỗ dựa lớn nhất của Lương Thần, Diệp lão đã qua đời. Còn vợ Lương Thần, Diệp Thanh Oánh chính là con gái riêng của nhà họ Diệp, không mấy được nhà họ Diệp coi trọng. Giống như Thiên Thiên vừa nói, muốn đứng vững trên quan trường, chỉ dựa vào năng lực thôi là chưa đủ, chỗ dựa rất quan trọng. Nếu Lương Thần ở Cẩm Bình bị chèn ép, vậy thì theo Giang Nhuận Trạch cũng có thể là một lựa chọn đúng đắn.

- Nghe em nói như vậy, xem ra anh muốn không lung lay cũng không được!

Lương Thần không nhịn được cười, lắc đầu nói:

- Thiên Thiên, em có thể nói cho anh biết, cậu em rốt cuộc là thần thánh phương nào không?

- Hihi, cuối cùng không nhịn nổi hỏi em rồi, nói cho anh không phải là không được, có điều…!

Liên Thiên Thiên cười đắc ý, giơ ngón tay làm ra vẻ đòi tiền, ý là tin tức cô cung cấp phải thu phí.

- Đồ hám tiền, anh thấy em quên là có một thứ gọi là google?

Lương Thần bĩu môi nói. Nếu đúng như Liên Thiên Thiên nói, Giang Nhuận Trạch là cán bộ cấp Thứ trưởng trẻ nhất cả nước, vậy tiếng tăm tuyệt đối không phải tầm thường. Chỉ cần lên mạng tra đương nhiên sẽ tìm ra được manh mối.

- A, xảo quyệt!

Liên Thiên Thiên lườm hắn, cử chỉ giận dỗi đó hết sức dễ thương. Một lúc sau cơ hồ nhớ ra điều gì, khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ gian trá, nói:

- Anh lên mạng chỉ có thể tra được tình hình nhậm chức hiện tại của cậu em, hihi, còn lần này cậu được điều đến Xuyên Nam nhận chức vụ gì, cho anh tìm cả ngày cũng đoán không ra!

- Sao anh lại phải đoán? Anh cũng chưa bảo nhất định sẽ đi theo cậu em!

Lương Thần vẻ mặt tỏ ra không sao cả. Hắn thường ngày rất thích tranh cãi với cô bé này, nói ra thì Liên Thiên Thiên cũng lớn hơn Lan Nguyệt hai tuổi, năm nay 22, nhưng hắn lại cảm thấy Lan Nguyệt có vẻ chín chắn hơn một chút.

- Không biết lòng tốt của người khác, hừ, không quan tâm đến anh nữa!

Liên Thiên Thiên tức giận quay đầu đi.

- Được rồi, anh nhận sai rồi, ngàn lần sai, vạn lần sai, sai không cứu vãn nổi, Thiên Thiên, em nể tình, nói cho anh những gì em biết, điều kiện gì anh cũng chiều em!

Lương Thần lập tức nhận thua.

Nghe Lương Thần nhận sai, Liên Thiên Thiên không nhịn nổi cười ra tiếng, miệng khẽ khinh phì nói:

- Gì mà ngàn lần sai, vạn lần sai chứ, vừa nhìn anh đã thấy không có thành ý rồi! Bỏ đi, tâm trạng tối nay của em khá tốt, không thèm tính toán với anh nữa!

Liên Tịch Nhược ngồi bên, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Lương Thần, chẳng trách anh chàng này ở nhà có thể duy trì tốt mối quan hệ với vợ, đi ra ngoài vẫn nuôi được tình nhân. Những thứ khác không nói, chỉ tính khả năng dỗ dành phụ nữ, người bình thường khó mà học được. Ngày thường nhìn có vẻ rất gia trưởng, nhưng đối với phụ nữ lại vô cùng nhẫn nại và bao dung, đây thực sự là ưu điểm cực kì thu hút phái đẹp.

Cũng tại trên đường Lương Thần và chị em nhà họ Liên trở về nhà, trên mạng đã nổi lên một cơn bão dư luận. Là một thành phố hàng đầu của tỉnh Giang Nam, Cẩm Bình khá nổi tiếng trên cả nước. Đầu tiên là một loạt những vụ án lớn xảy ra, bên phía cảnh sát Cẩm Bình phải bó tay, mặc dù liên tiếp đổi lãnh đạo cũng không tiến triển. Dưới tình hình như vậy, Lương Thần như một kì binh xuất hiện, nhậm chức chưa được một tháng đã phá được vô số vụ án, đồng thời trực tiếp cho Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh và Phó Chủ tịch thường trực Thành phố phải mất chức. Điều này lúc đó có thể gọi là chấn động cả nước.

Sau đó, khi Lương Thần hồi phục sau quá trình bị phần tử phản động tập kích, đánh trọng thương đã lên nhận chức Cục trưởng Cục công an Thành phố Cẩm Bình, trở thành vị Cục trưởng Cục công an trẻ tuổi nhất cả nước lúc bây giờ, đồng thời Chủ tịch Quận Trâu Nhuệ Lâm chỉ mới 31 tuổi đã được thăng chức Phó Chủ tịch Thành phố Cẩm Bình cũng nhận được khá nhiều tranh cãi từ dư luận.

Có thể nói, Cẩm Bình từ năm ngoái đã luôn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận. Và bây giờ sự xuất hiện của video “Cảnh sát nhân dân vì dân, cướp thi thể hỏa táng thể hiện chân tình” lại một lần nữa đưa Cẩm Bình trở thành đối tượng quan tâm của giới truyền thông cả nước.

Trong thời gian ngắn ngủ vài tiếng đồng hồ, video này đã được lan truyền từ Cẩm Bình sang khắp các thành phố khác trong tỉnh, rồi đến các nơi trên cả nước. Mặc dù dưới sự khống chế của bên quản lý giám sát mạng, video này không hề được xét duyệt thông qua các trang mạng nổi tiếng, nhưng bộ máy tra cứu thông tin vĩ đại của google đã khiến cho tốc độ và con đường lan truyền của video này lên đến đỉnh điểm. Điều này phải kể đến công của hàng ngũ Internet với quy mô lớn mạnh, càng ngày càng chuyên nghiệp hóa, thậm chí cơ bản đã hình thành một loại nghề nghiệp: Truyền tin.

Lương Thần trở về nhà, ngồi trước máy tính, ở mục tìm kiếm gõ cụm từ Cẩm Bình, cướp thi thể hỏa táng rồi kích nhẹ chuột, đập vào mắt là một chuỗi những tin tức về video đó.

Lương Thần có thể tưởng tượng, bọn người Tống Thái Bình, Trương Bỉnh Lâm, Trâu Nhuệ Lâm bây giờ chắc chắn bị công kích nặng nề. Hắn cũng cảm thấy, Hà Chính Kì đứng phía sau đạo diễn, màn này khủng bố hơn nhiều so với hắn tưởng tượng! E rằng không chỉ trả thù công ty Vương Hà đơn giản như vậy!

Hơi suy nghĩ một chút, lại gõ cụm từ “Phó Chủ tịch tỉnh Lỗ Nam, Giang Nhuận Trạch”, sau đó enter.

“ Giang Nhuận Trạch, nam, người Hán, sinh năm 1969, năm 1992 tham gia công tác, trình độ đại học, thạc sĩ công học, thạc sĩ quản lý, giáo sư và kĩ sư cấp cao, hiện đang đảm nhận chức vụ Phó Chủ tịch Tỉnh Lỗ Nam” Bên dưới là sơ yếu lý lịch chi tiết hơn.

Liên Thiên Thiên không hề khoe khoang quá lời, trong hàng ngũ quan to, chức vụ phó Chủ tịch Tỉnh này trong cả nước trung bình là 59 tuổi, Giang Nhuận Trạch chỉ mới 43 tuổi, thực sự được coi là trẻ tuổi nhất!

Hay là đi theo y? Lương Thần suy nghĩ miên man, dù sao bây giờ ở Cẩm Bình hắn đang bị chèn ép, chi bằng đi theo Trạch ca lăn lộn xem sao. Nơi này không giữ ta, tự có nơi khác giữ ta. Đương nhiên, hắn chỉ là lấy suy nghĩ để hóa giải sự khó chịu trong lòng mà thôi, nói thực lòng, hắn đã có đủ trải nghiệm về việc tranh cướp đoạt chức rồi. Quan trọng hơn nữa, bây giờ đã có bảo bối Đóa Đóa, hắn không tiện giằng co!

Tỉnh Giang Nam. Trụ sở Tỉnh ủy. Phó bí thư Tỉnh ủy Tôn Quang Thụy đang ngồi trên ghế sofa, uống trà xem tin tức. Chiếc điện thoại bỗng nhiên vang lên, người vợ ngồi bên cạnh y, Tạ Như giơ tay bắt máy.

- Điện thoại của ai vậy?

Thấy vợ có vẻ kỳ lạ, Tôn Quang Thụy thuận miệng hỏi.

- Bảo vệ! Nói là có một thanh niên tên Tiểu Nhị tự xưng là cháu ngoại anh, muốn gặp anh!

Tạ Như vẻ mặt thản nhiên nói.

- Bảo bảo vệ cho vào!

Tôn Quang Thụy vội nói.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên, Tạ Như đứng dậy ra mở cửa. Ngồi trong phòng khách, Tôn Quang Thụy sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, một giọng nói gần như là khoa trương vọng vào:

- Ôi, mợ yêu quý của cháu, lâu quá rồi không gặp, cháu rất nhớ mợ đó!

- Thôi đi, nhớ mợ mà nửa năm rồi không đến chơi? Đến điện thoại cũng không có! Đáng ghét!

Tiếng trách mắng của vợ, rồi tiếng kêu đau của đứa cháu, không cần nói, chắc chắn là bị vợ y nhéo tai rồi!