Chương 573: LỜI MỜI

Ra khỏi hội trường, Lương Thần ngồi vào xe, trực tiếp dặn Từ Dịch Lãng đưa hắn về nhà. Mặc dù vẻ mặt của Lương Thần luôn rất bình tĩnh, nhưng Từ Dịch Lãng vẫn nhận ra được, tâm trạng của ông chủ không tốt lắm. Hội nghị vẫn chưa kết thúc, ông chủ lại ra ngoài trước, y dùng đầu gối nghĩ cũng có thể đoán ra tình hình.

Chiếc Toyota màu trắng từ từ chạy vào khu chung cư, lúc này, một chiếc Audi màu đen cũng theo đuôi xe Lương Thần đi vào. Thậm chí sau khi xe của Lương Thần đỗ ở bãi đỗ xe, chiếc Audi màu đen này cũng đỗ ở bên cạnh.

Lương Thần vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy chiếc xe đó cũng mở ra, một người đàn ông trung niên thân hình gầy gò, khí chất nho nhã bước xuống xe, mỉm cười vẫy tay với hắn, nói:

- Tiểu Lương, chúng ta lại gặp mặt rồi!

Lương Thần hơi sững người, sau đó vội giơ tay cùng đối phương bắt tay, tuy là tâm trạng đang không được tốt lắm nhưng lúc này cũng không thể không tỏ ra tươi cười, nhiệt tình chào hỏi:

- Giang thúc thúc, đến thăm Thiên Thiên sao!

- Ừm, đi ngang qua Cẩm Bình nên nhân tiện ghé thăm!

Người tên “Vương thúc thúc” đó bắt chặt lấy tay Lương Thần, cười nói:

- Vừa rồi xuống máy bay tôi liền nghĩ, nói không chừng có thể gặp tiểu Lương, vậy cơm tối sẽ không cần lo rồi! Xem ra, quả nhiên linh nghiệm thật!

Thật là, ông đây hôm nay đã đủ ức chế rồi, trong hội nghị bị vây đánh, bực bội trong người, định về nhà chơi với con gái bảo bối cho vui, nhưng lại bị người ta tóm lấy, tưởng mình nhiều tiền bắt mời ăn cơm! Liên Thiên Thiên!!

Lương Thần một mặt mắng thầm trong bụng, nhưng khuôn mặt vẫn nhiệt tình nói:

- Vương thúc thúc hiếm lắm mới đến một lần, cơm tối đương nhiên do tôi sắp xếp rồi!

Đối phương là cậu ruột của Liên Thiên Thiên, lần trước đến cùng vợ chồng Liên Nam Chinh, mặc dù không hỏi chi tiết thân phận của Giang Nhuận Trạch, nhưng chỉ cần nhìn khí chất và vẻ hào nhoáng bên ngoài cũng có thể đoán được là quan to, không sai vào đâu được.

- Vậy tôi không khách sáo rồi!

Giang Nhuận Trạch thực ra cũng hơi ngại, y quay đầu, vẫy vẫy tay nói:

- Vương Việt, lại đây!

Một người thanh niên đeo kính, dung mạo nhã nhặn bước đến. Lương Thần sớm đã để ý ba người đi theo sau Giang Nhuận Trạch. Một là lái xe, một thư kí, người còn lại chính là người đeo kính, sắc mặt hơi xanh xao này.

- Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lương Thần, đây là Vương Việt, công tác ở Đoàn ủy Trung ương!

Giang Nhuận Trạch mỉm cười giới thiệu, y không nhắc đến thân phận của Lương Thần, vì không cần thiết, hai sao hai gạch trên vai Lương Thần đã nói lên hết rồi.

- Xin chào xin chào!

Lương Thần nhiệt tình bắt tay đối phương. Nhưng từ khuôn mặt của người thanh niên đeo kính này, hắn nhận thấy ý thù địch rất rõ ràng. Lập tức không khỏi sững người, thầm nghĩ thật vô lý. Trước đây hắn được cho là người nhìn người yêu, sao có thể đến mức có người vừa nhìn hắn đã không vừa mắt? Hắn rất muốn hỏi thật lòng người anh em đó một câu “Trước đây tôi đã đắc tội với cậu à?”. Đương nhiên, nếu Lương Thần biết, Bí thư Thành ủy nhiệm kì trước, Vương Phục Sinh chính là chú họ của người thanh niên đeo kính này, vậy thì hắn có thể sẽ không thắc mắc nữa, người ta thực sự có lý do thù ghét hắn!

Giang Nhuận Trạch đứng một bên mắt cười thờ ơ, phản ứng của Vương Việt đúng như y dự đoán. Mặc dù Vương Phục Sinh chỉ là chú họ của Vương Việt, quan hệ họ hàng không gần gũi cho lắm, nhưng sự suy sụp của Vương Phục Sinh năm ngoái đã khiến cả dòng họ Vương mất mặt. Người gây ra tội này là ai? Nói thật, vị trí Cục trưởng Cục Công an này của Lương Thần chính là giẫm đạp lên con đường làm quan của Vương Phục Sinh và con trai y Vương Căng mà có được.

Mặc dù trong lòng ôm mối thù địch với Lương Thần, nhưng Vương Việt vẫn nể mặt Giang Nhuận Trạch, lãnh đạm cùng Lương Thần bắt tay. Sau đó ba người cùng vào thang máy đi lên tầng. Lương Thần trước tiên về nhà mình, còn Giang Nhuận Trạch và Vương Việt thì đi vào phòng bên cạnh.

Biết được cậu sẽ đến, Lâm Thiên Thiên liền xin nghỉ. Xuất phát từ sự lễ phép, Liên Tịch Nhược đương nhiên cũng phải ở bên mọi người. Nhưng sau khi mở cửa, Liên Tịch Nhược mới phát hiện, đến không chỉ là Vương Nhuận Trạch, còn có cả đối tượng xem mặt lần trước, con trai của Phó trưởng Ban tuyên giáo Trung ương, Vương Việt!

- Tịch Nhược…!

Vương Việt ánh mắt đầy tình ý lên tiếng.

- Xin lỗi Vương tiên sinh, tôi với anh không quen cho lắm, vì vậy xin hãy gọi tên đầy đủ của tôi!

Liên Tịch Nhược vẻ mặt lãnh đạm cắt lời đối phương.

Vừa vào đã bị giội nước lạnh, Vương Việt xấu hổ không nói gì nữa, trong lòng không khỏi có chút oán giận, thầm nhủ nếu không phải là ông nội hạ lệnh, cô nghĩ là tôi sẽ mặt dày vượt ngàn dặm xa xôi đến Cẩm Bình sao? Ánh mắt chuyển đến Liên Thiên Thiên vẻ đẹp thanh lịch ngồi bên cạnh, trong lòng lại nghĩ, nếu bắt buộc phải làm thông gia với nhà họ Liên thì không nhất thiết phải là Liên Tịch Nhược. Bố của Liên Thiên Thiên là tư lệnh trưởng quân khu 21 thời Bắc Chiến, cũng không thua kém gì Liên Nam Chinh.

- Giang thúc thúc ngồi đi ạ, cháu đi pha trà cho chú!

Đối với Giang Nhuận Trạch, Liên Tịch Nhược đương nhiên phải vô cùng lễ phép.

- Không cần phiền phức như vậy đâu, để Thiên Thiên rót cho chú lý nước lọc là được rồi!

Giang Nhuận Trạch ngồi xuống, đối với sự xấu hổ của Vương Việt, y chỉ coi như không thấy. Y đến Cẩm Bình là quyết định nhất thời, đi cùng Vương Việt chẳng qua là tình cờ gặp ở sân bay mà thôi. Sự việc nhà họ Vương, y không có hứng thú xen vào, còn đối với Vương Việt, y cũng không mấy thích thú. Nói thẳng ra, người con gái xuất sắc như Liên Tịch Nhược nếu sánh cùng với Lương Thần thì sẽ rất đẹp đôi, còn Vương Việt thì thua xa!

- Cậu, tối nay cháu mời cậu ăn cơm, cậu muốn ăn gì, tối nay cháu mời tất!

Liên Thiên Thiên như bươm bướm bay lượn, nhanh chóng rót một ly nước đưa đến tay cho cậu, khuôn mặt thanh lịch xinh xắn nở nụ cười lấy lòng, vỗ ngực ra vẻ hào phóng.

- Ha, tự tin như vậy sao? Có phải công ty tăng lương không vậy?

Giang Nhuận Trạch khẽ gõ vào trán cô cháu gái, hỏi đùa.

- Vâng ạ, từ tháng trước, cháu và Tịch Nhược tỷ đều được tăng thêm 500 tệ!

- Cậu cũng rất muốn để cháu mời cơm, nhưng, tối nay đã có người sắp xếp rồi!

Giang Nhuận Trạch dùng ánh mắt chan chứa yêu thường nhìn cô cháu gái. Y vô cùng yêu quý Liên Thiên Thiên, thậm chí hơn cả con của mình. Chính vì điều này mà vợ và con trai, con gái y không ít lần trách cứ y thiên vị!

- Sao lại phải để người khác mời, cháu cũng không phải là không có tiền!

Liên Thiên Thiên bất mãn liếc xéo Vương Việt, cô nhầm rằng người mời cơm chính là anh chàng đến cô cũng nhìn không vừa mắt này.

Liên Tịch Nhược cũng nhíu mày, đang định lên tiếng thì nghe thấy Giang Nhuận Trạch cười ha ha, nói:

- Cậu từ xa đến là khách, Lương Thần là chủ, tỷ phú hắn không mời cơm, vậy ai mời đây?

- Đúng đấy đúng đấy!

Vừa nghe nói là Lương Thần mời cơm, vẻ mặt Liên Thiên Thiên lập tức trở nên hưng phấn, gật đầu lia lịa phụ họa:

- Đúng là Lương Thần phải mời cơm, ai bảo hắn nhiều tiền như vậy. Lần này cậu ở lại mấy hôm đi, chúng ta bữa nào cũng bắt hắn mời, như vậy gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo!

Khách sạn Thanh Hồ. Trong căn phòng sang trọng, Lương Thần cùng mấy “ hảo hán cướp của người giàu chia cho người nghèo” ngồi quanh chiếc bàn. Liên Thiên Thiên thực ra không “hung ác” như cô nói, chỉ gọi món canh cá mà mình thích ăn. Vương Nhuận Trạch mỉm cười gật đầu, từ nhỏ đến lớn, cô bé Thiên Thiên này không kiêu ngạo, không nóng nảy, làm việc luôn biết đúng mực, sự lanh lợi biết điều này cũng là điểm mà y thích nhất!

Vương Việt cảm thấy vô cùng khó chịu, bất luận là Liên Tịch Nhược hay Liên Thiên Thiên, thái độ với y chỉ có xa lạ và lãnh đạm. Uống hai chén rượu buồn, không chịu nổi không khí như vậy, Vương Việt mượn cớ có chuyện cần giải quyết, ôm sự buồn bực rời khỏi.

Vương Nhuận Trạch khẽ lắc đầu, loại người giống như Vương Việt luôn cho mình là tốt, tự cao tự đại, hấp tấp liều lĩnh, y thấy nhiều rồi. Đánh giá bản thân quá cao, nghĩ rằng mình tất sẽ làm được là một trong những nguyên nhân mà Vương Việt thất bại. Mà nguyên nhân càng quan trọng hơn nữa chính là Liên Tịch Nhược đã có đối tượng trong lòng rồi!

Ánh mắt lướt nhanh giữa Liên Tịch Nhược và Lương Thần, Giang Nhuận Trạch trên khuôn mặt phảng phất ý cười đùa. Thái độ của Liên Tịch Nhược với Lương Thần cũng cứng nhắc như vậy, thậm chí so với Vương Việt chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng Giang Nhuận Trạch lại cho rằng đây là một kiểu ngụy trang, một kiểu ngụy trang để cố gắng che giấu cảm xúc thực! Trực giác mách bảo Giang Nhuận Trạch, giữa Liên Tịch Nhược và Lương Thần tồn tại một mối quan hề rất kỳ lạ.

Ánh mắt vô tình liếc sang, Giang Nhuận Trạch đột nhiên phát hiện, Liên Thiên Thiên ngồi bên cạnh y lấy cớ ăn uống để yểm trợ, ánh mắt giảo hoạt đổi tới đổi lui giữa Lương Thần và Liên Tịch Nhược. Giang Nhuận Trạch lập tức có phán đoán, cô cháu gái cổ quái tinh nhanh này của y nhất định là người biết rõ nội tình.

- À, cậu ơi, lần trước cháu gọi điện, nghe mợ bảo cậu sắp được điều đến Xuyên Nam, có thật vậy không?

Liên Thiên Thiên thấy ánh mắt của cậu khác thường, rất lanh lợi, cô lập tức nghĩ ra một chủ đề, nhằm phân tán sự chú ý của người cậu.

- Ừm, bên trên cũng thấy tin tức này, nhưng có điều động hay không giờ vẫn chưa có quyết định!

Giang Nhuận Trạch cười mỉm nhìn cô cháu gái, nói:

- Thiên Thiên, cháu từ lúc nào có hứng thú với công việc của cậu vậy?

- Cháu chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi!

Liên Thiên Thiên cười hì hì, qua quýt cho xong chuyện.

Đột nhiên nhớ đến chuyện gì, Giang Nhuận Trạch quay đầu, dùng giọng điệu trêu đùa nói:

- Tiểu Lương, giờ cậu là người nổi tiếng rồi! Tôi ở Lỗ Đông nghe danh cậu suốt! Đặc biệt là trên mạng, đâu đâu cũng lưu truyền truyền thuyết của Cục trưởng Lương!

- Hư danh mà thôi, hư danh mà thôi!

Cục trưởng Lương ra vẻ khiêm tốn trả lời.

- Cục trưởng Lương là một viên gạch, nơi đâu có khó khăn sẽ di chuyển về phía đó! Tôi thấy câu này hình dung khá chuẩn xác!

Giang Nhuận Trạch cười, tiếp tục nói:

- Bắt đầu từ huyện Tây Phong đến Thành phố Liêu Dương, rồi đến huyện Giang Vân, Thành phố Cẩm Bình, đi đến nơi đâu cũng lập nên thành tích. Nói thực, Bí thư Hồ mượn cậu đến Giang Nam, có rất nhiều người tỏ ra đố kỵ đó!

- Anh quá khen rồi!

Không thể không nói, khả năng tâng bốc của Giang Nhuận Trạch không ai sánh bằng, khóe miệng của Cục trưởng Lương khẽ nhếch lên. Buổi chiều chịu một bụng tức, giờ cuối cùng có thể nghe được mấy câu khiến hắn cảm thấy thoải mái!

- Lúc nãy Thiên Thiên cũng nhắc đến rồi, sắp đến, công tác của tôi có thể sẽ có chút điều động, đại khái là đi Xuyên Nam, thế nào, tiểu Thần, có hứng thú đi xông pha với tôi không?

Không có bất kì báo hiệu gì, Giang Nhuận Trạch giọng điệu cười đùa nói.

Những lời này không chỉ Lương Thần cảm thấy bất ngờ, Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên cũng không khỏi kinh ngạc. Phản ứng đầu tiên của Lương Thần là, Giang Nhuận Trạch đang đùa, nhưng đón nhận ánh mắt sáng ngời của đối phương, hắn lập tức ý thức được, thái độ của Giang Nhuận Trạch là nghiêm túc.

- Đây có thể coi là lời mời không? Làm hắn một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có!