Chương 561: THỜI BUỔI RỐI LOẠN (PHẦN 3)

Lương Thần sớm đã biết được, Đặng Trường Giang và phó giám đốc sở Công an tỉnh Lưu Chấn Hoa có mối quan hệ mật thiết, trong lần bầu chọn phó Cục trưởng Lưu Chấn Hoa đã từng ám chỉ đến người này trong điện thoại. Có thể việc hắn và Lưu Chấn Hoa trở mặt, Đặng Trường Giang vẫn chưa biết, ít nhất bây giờ có thể thấy, thái độ của Đặng Trường Giang không có gì khác thường.

- Dù có nói thế nào, Cục trưởng anh đích thân đến đây, trong lòng tôi an tâm rồi!

Đặng Trường Giang vẫn thể hiện sự cung kính như trước, về tin tức Lưu Chấn Hoa và Lương Thần trở mặt với nhau, y thực ra cũng đã biết. Cháu gái của y chính là Trương Hiểu Lâm.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự tôn kính nể phục từ trước đến giờ của y đối với vị Cục trưởng trẻ tuổi này. Từ khi Lương Thần nhậm chức đến nay, y làm Chi đội trưởng của Cục công an Thành phố, đã tận mắt chứng kiến những vụ án lớn có tính chất ác liệt, khó giải quyết vô cùng đã được tra ra manh mối, nhanh chóng phá án dưới sự chỉ huy và đích thân ra tay của vị Cục trưởng trẻ tuổi này. Tỉ lệ phá án một trăm phần trăm, con số này là thực tế, không hề có sự phóng đại! Cả cục công an thành phố Cẩm Bình từ trên xuống dưới, trong lòng mỗi một người, cái tên "Lương Thần" đại diện cho sự "truyền kỳ"!

Vì vậy Đặng Trường Giang trong lòng đã sớm quyết định, các quan lớn đánh nhau thì để họ đánh, y có thể trốn được bao xa thì trốn, đừng nói phó giám đốc sở Lưu không dùng đến y, cho dù muốn y làm chút việc gì, y cũng sẽ giả câm giả điếc, làm qua loa cho xong chuyện. Một câu thôi, từ trước đến giờ y chưa từng nghĩ sẽ đối đầu với Lương Thần.

Lương Thần cười cười, không tiếp tục nói chủ đề đó nữa, nhìn về phía bên kia, thuận miệng hỏi:

- Bên đầu tư khai thác là công ty nào vậy? Lão Đặng có biết không?

- Là công ty bất động sản Vương Hà!

Đặng Trường Giang vội trả lời.

Lương Thần trong lòng khẽ chấn động, đúng như dự cảm của hắn, đúng thật là công ty bất động sản Vương Hà. Lần này cán chết người, nếu chính quyền ra mặt can thiệp, gia đình người chết cũng đồng ý tự giải quyết với nhau, vậy kết quả cuối cùng có lẽ chỉ là chuyện bồi thường tiền bạc là xong. Nhưng chuyện gì cũng có chẳng may, chẳng may gia đình nạn nhân không chịu bỏ qua…!

Nghĩ đến đây, Lương Thần nhìn về nơi không xa, chỗ nhân viên quản lí giải phóng mặt bằng của công ty bất động sản cùng với nhân viên công tác bên Ban quả lý đang thương lượng với gia đình nạn nhân, sau đó nói với Đặng Trường Giang:

- Ông Đặng, cùng tôi qua bên kia xem thế nào!

Cục trưởng có lệnh, Đặng Trường Giang đương nhiên không dám không nghe, theo sau Lương Thần đi về phía đám người bên kia.

Khác với những trường hợp trả giá náo nhiệt khác, bảy tám người nhà nạn nhân đều tỏ vẻ trầm lặng khiến người ta cảm thấy vô cùng nặng nề. Đối mặt với nhân viên phụ trách của công ty bất động sản Vương Hà và nhân viên Ban quản lý, bọn họ từ đầu đến cuối đều thể hiện thái độ trầm lặng.

- Có yêu cầu gì, mọi người có thể đề ra, không nói là thế nào?

Một tổ trưởng của tổ trưng dời bên Ban quản lý tên Chu Văn đã ra mặt. Thấy có đoàn cảnh sát gia nhập, cục diện được khống chế hoàn toàn, lúc này Chu Văn lại bừng bừng khí thế, trong giọng nói tỏ vẻ không kiên nhẫn, thậm chí còn có chút không khách khí.

- Chúng tôi yêu cầu bồi thường một triệu tệ!

Một người đàn ông hơn 30 tuổi đứng ra, đầu tiên là đưa ra điều kiện bồi thường.

Nhân viên phụ trách của công ty bất động sản Vương Hà nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không sợ người nhà nạn nhân nói gì ghê gớm, bọn họ chỉ sợ những người đó không nói gì. Đồng ý đưa ra điều kiện, vậy chứng tỏ có thể dùng tiền để dàn xếp. Mà đối với họ mà nói, chuyện có thể giải quyết bằng tiền đương nhiên sẽ trở nên đơn giản.

- Cái này có thể thương lượng!

Một phó giám đốc họ Mạnh của công ty bất động sản Vương Hà lập tức thể hiện thái độ:

- Nhưng chúng tôi cũng yêu cầu sau khi kí thỏa thuận bồi thường, thi thể nạn nhân phải được hỏa táng ngay lập tức!

Chu Văn nhìn phó giám đốc Mạnh với ánh mắt tán thưởng. Y rất hài lòng với kinh nghiệm lão luyện, chu đáo của phó giám đốc Mạnh. Chỉ cần thi thể được hỏa táng thì sẽ không sợ người nhà nạn nhân làm loạn thêm gì nữa. Từ đó có thể tránh được trường hợp người nhà nạn nhân đưa chính quyền và bên khai thác đầu tư vào tình thế bị động bất lợi.

- Không được, các người phải bồi thường tiền trước!

Một người phụ nữ trung niên the thé phản đối. Ả và người đàn ông trung niên vừa rồi đứng cùng nhau, xem ra chắc là vợ chồng.

- Đúng, phải bồi thường tiền trước!

Năm người đàn ông còn lại dường như ùa theo hai vợ chồng đó, lập tức hô lên phụ họa.

Chu Văn ngay lập tức chau mày lại. Y đã hiểu rồi, đám người này vừa rồi không ai nói gì là để chuẩn bị cùng liên kết nổi dậy. Y cảm thấy tức giận lên tiếng:

- Thi thể nhất định phải nhanh chóng được hỏa táng, không thương lượng nữa. Việc này mọi người không làm được thì đừng nghĩ đến chuyện bồi thường nữa.

- Hỏa táng thi thể rồi các người trở mặt thì làm thế nào?

Vẫn là người đàn ông trung niên đó đưa ra nghi ngờ.

- Đầu tiên, hai bên chúng ta kí thỏa thuận là có sự ràng buộc của pháp luật. Hơn nữa, lãnh đạo Ban quản lý khu khai thác Vạn Hưng có thể làm chứng cho hai bên chúng ta, mọi người yên tâm. Còn về chuyện bồi thường, công ty chúng tôi sẽ không thiếu của mọi người một đồng nào!

Phó giám đốc Mạnh gần như tận tình khuyên bảo. Y là phó giám đốc phụ trách mảng giải phóng mặt bằng của công ty bất động sản Vương Hà, áp lực của y bây giờ cũng vô cùng lớn, đặc biệt là sự việc có liên quan đến tính mạng con người. Sự có mặt của Cục trưởng cục công an và phó chủ tịch Thành phố càng khiến y đau đầu lo lắng, vì vậy y dàn xếp sự việc với thái độ vô cùng tích cực, tiếp nhận đòi hỏi khó nhai của người nhà nạn nhân, nhưng y không thể ngờ, những người này lại khó chơi như vậy.

- Thương nhân và quan chức các người nói một đằng làm một nẻo, cho dù có làm cam kết, nhưng bồi thường hay không và bồi thường bao nhiêu còn không phải là do các người định đoạt sao? Những người dân thường chúng tôi căn bản không có chỗ để nói lí lẽ, nhất định phải bồi thường trước, nếu không đừng nói nữa!

Người đàn ông trung niên thái độ vô cùng quyết liệt, dường như không có con đường nào khác.

- Thêm 100 nghìn tệ nữa, một triệu một trăm nghìn tệ! Các người hỏa táng thi thể trước đi!

Phó giám đốc Mạnh cắn răng, định bụng giải quyết nhanh chóng phiền phức:

- Nếu đồng ý, chúng ta sẽ lập tức kí thỏa thuận!

Ngoài người đàn ông trung niên ra, những người nhà nạn nhân còn lại đều tỏ vẻ bất ngờ, không hẹn mà cùng nhìn về phía người đàn ông trung niên.

- Giá cuối cùng, một triệu năm trăm nghìn tệ! Kí cam kết, các người trả hai phần ba số tiền, sau khi thi thể hỏa táng xong sẽ trả nốt phần còn lại!

Người đàn ông trung niên nói chắc như đinh đóng cột:

- Các người có trả thêm nhiều tiền nữa cũng không thể trả lại mạng sống cho ba tôi. Giá này đã là nhân nhượng lắm rồi đó!

Lương Thần thấy cảnh này liền khẽ lắc lắc đầu, con người đúng là lòng tham vô đáy, câu này quả đúng với loại người này! Người đàn ông trung niên nói thì rất hay, có trả thêm bao nhiêu tiền nữa cũng không thể trả lại mạng người, xét cho cùng sinh mạng là vô giá, nhưng nhìn người đàn ông trung niên đem thi thể của cha mình ra đòi giá trên trời dưới đất, vậy thì chữ hiếu của một người con nằm ở đâu? Thực ra mà nói, mấy người nhà nạn nhân mà người đàn ông trung niên kia là đại diện, nói câu máu lạnh cũng không quá.

- Tôi khuyên mọi người một câu, đừng không biết điều nữa! Muốn nhiều tiền như vậy cũng phải biết điều mới được!

Tính nhẫn nại của phó giám đốc Mạnh cuối cùng đã hết, thái độ mềm mỏng vừa mới thay đổi, trong đôi mắt liền bắn ra những cái nhìn hung ác. Nói khó nghe, làm công việc giải phóng mặt bằng, có mấy ai là người lương thiện? Có mấy ai chưa từng trải qua sự tranh cãi về tính mạng? Y chẳng qua là nghĩ đến đại cục, không muốn làm to chuyện, nhưng không ngờ mấy kẻ nghèo đói này lại không những không biết điều mà còn được đằng chân lân đằng đầu, thật là coi thường ý tốt của y.

- Sao? Cán chết cha tôi vẫn chưa đủ, còn muốn ra tay với chúng tôi à?

Người đàn ông trung niên mặt không biến sắc, quay đầu nhìn về phía Lương Thần và Đặng Trường Giang đang mặc quân phục, lao đến quỳ xuống:

- Cục trưởng Lương, anh cũng nhìn thấy rồi đó, chúng tôi chỉ yêu cầu sự bồi thường chính đáng, bọn họ không những không đồng ý, còn nói những lời khủng bố đe dọa chúng tôi! Cục trưởng Lương, chúng tôi không tin bọn quan tham gian thương đó, chúng tôi chỉ tin anh thôi, xin anh nhất định phải chủ trì công đạo cho chúng tôi!

Người đàn ông trung niên vừa quỳ xuống, bảy tám người nhà nạn nhân ở phía sau cũng quỳ theo. Đặng Trường Giang đứng sau Lương Thần thấy thế không khỏi khẽ thở dài, đây chính là cây có bóng, người có danh! Mấy người này nhìn không nhận ra Ủy viên Thành ủy, bí thư Khâu, cũng không nhận ra phó chủ tịch Thành phố Trâu Nhuệ Lâm, nhưng vừa nhìn liền nhận ra cục trưởng đại nhân của chúng ta!

Lương Thần không hề cảm thấy đó là chuyện đáng vui mừng gì, vì hắn có ấn tượng khá xấu về người đàn ông trung niên cùng với mấy người kia, hơn nữa, hắn thực sự cũng không cho rằng danh tiếng của mình lại đạt đến mức thiên hạ này ai cũng biết. Mặt khác, hôm nay hắn không mặc quân phục, rất nghi ngờ sao người đàn ông trung niên này lại nhận ra được hắn.

Đưa tay đỡ người đàn ông trung niên dậy, Lương Thần nói với giọng điệu thản nhiên:

- Đưa ra yêu cầu bồi thường là quyền lợi của mọi người. Chính quyền cũng có nghĩa vụ giúp mọi người thương lượng với bên khai thác đầu tư, có bất đồng ý kiến thì đừng vội, ngồi xuống từ từ nói, rồi sẽ tìm được biện pháp giải quyết! Mọi người nói có đúng không?

- Vâng, Cục trưởng Lương nói đúng!

Người đàn ông trung niên liên tiếp gật gật đầu, bộ mặt tỏ vẻ cảm kích:

- Cục trưởng Lương làm chủ cho chúng tôi, vậy chúng tôi không sợ gì nữa rồi!

Đặng Trường Giang trong lòng lác đác suy nghĩ, người xưa nay vẫn khôn khéo như y lập tức phát hiện, trong lời nói của người đàn ông trung niên này rõ ràng muốn kéo Cục trưởng Lương vào cuộc. Tên này có vẻ như không yên tâm!

- Là cảnh sát nhân dân, tấn công tội phạm, bảo vệ anh toàn tính mạng cho nhân dân là trách nhiệm chúng tôi nên làm, không thể nói làm chủ hay không! Việc của anh hay là cứ từ từ thương lượng với các lãnh đạo bên Ban quản lý và những người phụ trách bên khai thác đầu tư. Tôi vẫn là câu nói đó, chỉ cần ngồi xuống nói chuyện, kiểu gì cũng tìm được biện pháp giải quyết vấn đề!

Lương Thần mặc dù mỉm cười nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên lại trở nên vô cùng sắc bén.

- Cục trưởng Lương nói quá đúng!

Chu Văn cuối cùng tìm được cơ hội nói chen vào, vội cười phụ họa, nói:

- Bất đồng ý kiến cũng đừng lo, ngồi xuống từ từ nói!

- Cục trưởng Lương, anh yên tâm, Mạnh Tiên Phi tôi ai cũng đều biết, con người tôi từ trước đến giờ luôn tuân thủ theo pháp luật, chưa hề có tai tiếng gì!

Phó giám đốc Mạnh thành khẩn tự đánh giá mình, rồi chủ động xin lỗi người đàn ông trung niên:

- Vừa rồi thái độ của tôi quá thô lỗ rồi, tôi cũng là giận quá mất khôn, mong mọi người đừng để bụng! Cục trưởng Lương nói đúng, chỉ cần hai bên chúng ta có thành ý, nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết vấn đề!

Bất luận là Ban quản lý hai bên khai thác đầu tư, hoàn toàn thể hiện thái độ cung kính với Cục trưởng Cục công an. Nhưng Lương Thần lại chau mày, không nói gì nữa mà quay người rời khỏi. Hắn đột nhiên phát hiện, vụ này còn ghê gớm hơn hắn đã tưởng tượng.